Chương 38

Thứ hai, Brad đến công ty với vẻ mặt lạnh tanh, tâm trạng u ám khiến anh ta nổi cơn thịnh nộ, chỉ trích trợ lý đặc biệt toàn năng Robert đến mức anh ta gần như không chịu nổi. Robert bị chỉnh sửa đến mức không còn gì để nói, nhưng trước khi ra ngoài, anh ta vẫn tận chức nhắc nhở: "Brad, đừng quên chuyến bay lúc năm giờ chiều của anh."

Brad trừng mắt nhìn anh ta, dường như đã quên mất chuyện này. Bình thường rất ít khi xảy ra chuyện như vậy, Brad luôn nhớ rất rõ, trí nhớ kinh người, hầu hết mọi việc không cần sổ tay cũng có thể nhớ rõ ràng, mà chi tiết chuyến công tác này mới được định vào thứ sáu tuần trước. Robert run rẩy bổ sung: "Tỷ lệ thành phẩm của nhà máy ở Châu Á vẫn không tăng lên được, người phụ trách của năm nhà máy sẽ họp ba ngày ở Singapore, anh đã nói sẽ cùng đi với đồng nghiệp ở bộ phận nghiên cứu phát triển."

Brad thực sự đã quên mất chuyện này, sau khi quyết định đi công tác vào thứ sáu thì nhận được tin nhắn của Tân Ngữ, gọi điện lại thì không liên lạc được, cả cuối tuần tâm trạng của Brad đều rất bực bội, sớm đã quên hết chuyện công việc. Ban đầu anh ta nghĩ nếu đi công tác vào thứ hai thì có thể về vào thứ tư hoặc thứ năm, như vậy vẫn có thể cùng Ngữ Ni đón cuối tuần như dự định. Nhưng không ngờ hai người đã không thể cùng nhau đón cuối tuần trước, nỗi nhớ của Brad như thủy triều, lúc này đi công tác thực sự không muốn chút nào.

Khi Robert ra ngoài, Kevin nhàn rỗi vừa đến, Robert khách sáo chào hỏi, trong lòng thầm châm chọc, Kevin vốn không nói được lời hay ý đẹp, hôm nay đến đúng lúc đâm đầu vào họng súng.

Kevin tự đắc nói: "Nghe nói chiều nay anh phải đi máy bay đến Singapore? Tuần trước tôi cũng đi máy bay ra ngoài một chuyến, đi máy bay thật vất vả, may mà tôi đi nghỉ ở biển Caribe." Kevin vừa mở miệng đã nói ra những lời khiến người ta khó chịu, nhưng Brad vẫn luôn coi lời anh ta như gió thoảng bên tai, tự mình suy nghĩ về chuyện công tác.

Tiếp theo, Kevin bắt đầu than thở: "Brad, mặc dù anh là người cổ hủ vô vị, cả ngày u ám chỉ biết làm việc, nhưng tôi thấy như vậy cũng không có gì không tốt, ít nhất sẽ không giống như tôi, vì tình mà khổ sở!" Brad nhìn thời gian họp ở Singapore, nghiên cứu khả năng khởi hành muộn hơn một ngày. Kevin tiếp tục tự nói: "Anh bạn, dạo này tôi phiền não lắm! Jennifer ép tôi kết hôn, tại sao phụ nữ đều muốn kết hôn với tôi, chẳng lẽ đẹp trai quá cũng là một loại sai lầm..."

Brad khinh thường liếc anh ta một cái, điều này khiến Kevin càng thêm hào hứng trút bầu tâm sự: "Rõ ràng chúng tôi ở bên nhau rất vui vẻ, nhưng kết hôn thì thực sự không được. Anh biết đấy, đàn ông chỉ cần kết hôn là phải lột một lớp da, nghĩ đến bài học kết hôn lần trước của tôi, cổ phiếu Ward giá trị của tôi cứ thế bị phung phí, cuối cùng lại toàn bộ đều về tay anh." Kevin vừa nghĩ đến chuyện cũ này là vừa đau lòng, lúc đầu khi công ty mới thành lập, vốn cổ phần của hai người gần như nhau, kết quả là khi Kevin ly hôn thì bị vợ cũ Helen chia một nửa cổ phần, khiến cho cổ phần của hai người chênh lệch rất lớn.

Nhớ đến người phụ nữ ngu ngốc Helen, Brad cũng cảm thấy rất khó chịu, lúc đó cô ta dựa vào cổ phần được chia để vào hội đồng quản trị, vô tri lại vô sỉ gây cho anh ta rất nhiều phiền phức, vì vậy vào một lần doanh thu công ty giảm mạnh, Brad đã nhân cơ hội tiếp nhận phần lớn cổ phiếu mà Helen bán ra, trở thành tình huống một cổ đông nắm phần lớn.

Kevin lắc đầu nói: "Trước khi kết hôn rõ ràng là một con cừu non nhút nhát đáng yêu, sau khi kết hôn lại biến thành một con sói tham lam vô độ, phụ nữ thật đáng sợ, anh nói xem sao tôi có thể kết hôn với Jennifer!" Brad cũng thấy Kevin tốt nhất là đừng kết hôn nữa, anh ta là người rất ghét phiền phức. Vì vậy, anh ta vội vàng nói: "Vậy thì anh đừng kết hôn nữa, chẳng lẽ cô ta còn có thể dùng súng ép anh kết hôn sao!?" Mặc dù nói như vậy, nhưng Kevin vẫn đau khổ gãi đầu: "Anh không hiểu cảm giác vì tình mà khổ sở, anh không hiểu đâu...."



Vào giờ ăn trưa tại nhà ăn của nhân viên, Tân Ngữ đáng thương đang gặm bánh mì ngũ cốc, thực ra bữa ăn của công ty Ward khá thịnh soạn, chỉ là dạo này dạ dày của cô không khỏe nên không được hưởng phúc. Khi Tom bước vào nhà ăn, anh ta rất được lòng mọi người, bận rộn vẫy tay chào hỏi, nhưng sau khi lấy xong bữa ăn, anh ta lại cố tình chạy đến ngồi đối diện với Tân Ngữ, thu hút nhiều ánh mắt vừa ghen tị vừa đố kỵ.

Tom luôn tươi cười và tràn đầy sức sống, khiến người ta nhìn vào cũng thấy vui vẻ theo. Anh ta chào hỏi: "Chào! Tiểu Tân, hôm nay công việc thuận lợi chứ?" Tân Ngữ cũng cười tươi đáp lại: "Không có vấn đề gì, khá thuận lợi. Còn anh thì sao?" Tom dường như chỉ chờ cô hỏi câu này, anh ta lập tức tiến lại gần hơn, hạ giọng nói: "Phòng trợ lý của chúng tôi dạo này.... thảm quá! Tâm trạng của ông chủ lớn thất thường!" Tân Ngữ ngạc nhiên: "A! Thật sao!?" Ông chủ lớn mà Tom nhắc đến hẳn là Brad rồi! Hôm qua khi Tân Ngữ nói chuyện điện thoại còn không nghe ra tâm trạng anh ta không tốt! Ừm.... ngoài việc lúc đầu có vẻ không vui....

Có lẽ là vì Tân Ngữ từng ở nhà Brad làm việc, nên Tom coi cô là đối tượng có thể chia sẻ những chuyện bên lề về ông chủ lớn, anh ta tiếp tục nói một cách bí ẩn: "Thực sự rất kỳ lạ, có lúc anh ta đang họp thì đột nhiên mỉm cười vui vẻ, có lúc lại nổi nóng đi khắp nơi tìm lỗi, sếp của chúng tôi là Robert sắp không chịu nổi rồi...."

Lúc này, điện thoại của Tân Ngữ đột nhiên rung lên, cô ngẩn người một chút rồi lấy điện thoại ra, hóa ra là Brad gọi đến! Brad chưa bao giờ gọi điện cho cô trong giờ làm việc, hơn nữa trước mặt còn có Tom đang nói xấu anh ta, điều này khiến cô có cảm giác như ăn trộm bị bắt quả tang. Sau khi xin lỗi Tom, cô quay đầu sang một bên nghe điện thoại nhỏ giọng: "Chào anh, em là Tân Ngữ."

Bên này Brad vừa tiễn Kevin đi thì mới có thể gọi điện cho Tân Ngữ, giọng anh vô thức trở nên thân mật và dịu dàng: "Ngữ Ni, em ăn trưa chưa? Bụng còn khó chịu không?" Hỏi nhiều vấn đề như vậy, Tân Ngữ cố gắng trả lời ngắn gọn: "Đang ăn, bây giờ thấy ổn rồi." Brad nói: "Hôm nay tan làm anh qua tìm em, em đừng chạy lung tung." Tân Ngữ không hiểu tại sao: "Ồ...." Cô muốn hỏi anh qua làm gì, nhưng ngại Tom đang ngồi trước mặt, đành phải nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Vì lát nữa còn phải đi máy bay nên hôm nay Brad đi xe Benz do tài xế lái đến. Brad vừa nhìn thấy cô liền xoa mặt cô đau lòng nói: "Gầy quá...." Tân Ngữ mỉm cười: "Em thế này còn chưa tính là gầy đâu...." Những ngôi sao nữ cao hơn cô còn gầy hơn, giống như.... người đẹp của anh....

Brad xoa eo cô kiên trì nói: "Như vậy là gầy quá rồi, anh thích em mũm mĩm." Tiếp theo Brad nói chuyện công tác của anh, anh đổi chuyến bay buổi chiều thành chuyến bay sáng sớm, mặc dù sẽ vất vả hơn một chút, nhưng ít nhất có thể qua gặp Ngữ Ni một lần. Brad tiếp tục nói: "Anh sẽ về vào khoảng thứ năm, nhớ cuối tuần qua chỗ anh, đừng chạy lung tung nữa." Tân Ngữ cười khúc khích: "Cuối tuần.... Cuối tuần...." Cuối tuần này trốn ở đâu đây, ở khách sạn thường xuyên rất tốn kém....

Gặp nhau vội vàng như vậy, mặc dù ít nhiều cũng giải tỏa được nỗi nhớ nhung, nhưng Brad vẫn chưa thỏa mãn, anh thở dài nói: "Chúng ta có nhà máy ở Singapore, Trung Quốc và Đài Loan, lần sau anh sẽ đưa em đi cùng." Tân Ngữ nghe đến Đài Loan thì không khỏi kích động: "Thật sao?" Brad cong môi cười nhẹ: "Thật, nhưng em phải hôn anh một cái trước đã."

Tân Ngữ cũng không giả vờ, đầu óc nóng lên liền kiễng chân lên "chụt" một cái. Nhưng trong lòng đàn ông "hôn một cái" rõ ràng không giống với cô, Brad khoanh chặt hai tay sau lưng cô, môi anh đè lên môi cô, đầu lưỡi lập tức luồn vào, dùng sức quét qua khoang miệng nhỏ bé, cuối cùng lại ngậm đầu lưỡi nhỏ ra ngoài mυ"ŧ mát. Tân Ngữ cũng không biết mình bị làm sao, cứ thế mềm nhũn nằm trên cánh tay anh, hít thở hơi thở thuộc về Brad.... "Ngữ Ni.... đợi anh về...." Anh cắn môi cô, khàn giọng nói.... Tình cảm lưu luyến, vạn phần không nỡ....