Chương 10: EM QUAY VỀ RỒI …

Ngu Hoan không biết rốt cuộc Doãn Thừa Yến muốn làm gì, mặc dù có Ngạo Tuyển ở lại hiện trường nhưng cô vẫn không yên tâm.

Cô xoay người giãy giụa, người đằng sau phối hợp thả lỏng, áp lực trên lưng giảm xuống, nhân cơ hội xoay người, Doãn Thừa Yến lại rướn người về phía trước, tháo mặt nạ của cô xuống, cúi đầu muốn hôn cô.

Cô quay mặt đi, cắn môi, tay phải giơ lên cao! Chưa kịp hạ xuống đã bị Doãn Thừa Yến chính xác bắt được tay cô, năm ngón tay thon dài của anh mở rộng ra, bọc lấy tay cô, dùng sức đan lấy năm ngón tay của cô.

Cô lại nâng đầu gối lên đâm thẳng vào hạ bộ của người đàn ông, nhưng một giây trước khi đầu gối chạm được đến mục tiêu, bàn tay còn lại của anh đã vươn ra trước, hóa giải lực đạo trên chân cô rồi ấn trở lại chỗ cũ, lòng bàn tay ấm nóng nhưa lửa đốt dọc theo sườn đùi vuốt ve về phía trước.

Tên lưu manh Doãn Thừa Yến hành động lưu loát, nước chảy mây trôi, cuối cùng, anh dùng vầng trán rộng của mình chạm vào cô, yết hầu rung động lên xuống, trong cổ họng vang lên tiếng cười khàn khàn hưởng thụ lại sung sướиɠ, tựa hồ đang chế nhạo cô, lại càng giống như đang làm nũng với cô. .

Ngu Hoan vô cùng tức giận!

Phiên đấu giá cho "Vùng đất mộng mơ" đã bắt đầu rồi. Giá khởi điểm là 100.000 nhân dân tệ. Mỗi lần tăn giá là 20.000 nhân dân tệ. Nhưng người tham gia vẫn có thể tự tăng giá cao hơn.

120.000, 150.000, 180.000, 250.000, lại lên tới 400.000 ——

"Quý ông vị trí số 19 ra giá 500.000! Có ai ra giá cao hơn không? Còn có ai ra giá cao hơn 500.000 không?" Người chủ trì cuộc đấu giá nở nụ cười nhìn quanh khán phòng: "550.000! Quý cô ở vị trí số 3 ra giá 550.000!!"

Bên trong rèm cửa, Ngu Hoan vừa giằng co với Doãn Thừa Yến vừa phân tâm nghe ngóng tình hình bên ngoài.

Điều tồi tệ nhất là, cô không nghe thấy ra giá của Ngạo Tuyển?!

Nhìn thấy "Vùng đất mộng mơ" sắp bị người ngoài bắt được, Ngu Hoan lại nỗ lực né tránh, nhưng Doãn Thừa Yến lại dùng thân thể của mình làm thành nhà tù, mạnh mẽ vây cô lại trong phạm vi một tấc.

Sức lực của cô không thể so được với anh ...

“Thả tôi ra!” Ngu Hoan nghiến răng nghiến lợi, cô hiện tại còn muốn gϊếŧ luôn anh.

Doãn Thừa Yến không nhanh không chậm nói: “Sau một thời gian dài không gặp, câu nói đầu tiên không nên như thế này đâu, em nghĩ lại đi.”

Không cần nghĩ, anh muốn nghe cái gì, một chữ cô cũng sẽ không nói!

Trên sân khấu: "Vùng đất mộng mơ" đã được tăng giá lên tới 650.000.

Người chủ trì: "650,000 lần một, 650,000 lần hai, 650,000 lần ba!!"

Bên trong tấm màn kín đáo, hơi thở quyến rũ của người đàn ông đến rồi đi, ám ảnh khuôn mặt tái nhợt của Yu Hoan bằng cơn thịnh nộ.

Người bán đấu giá: "Thỏa thuận! Xin chúc mừng cô gái trẻ và xinh đẹp này trên Kênh 3!"

Tiếng vỗ tay và nhạc nền lại vang lên, Ân Thành Ngạn đột nhiên nở nụ cười, như không có chuyện gì, "Vẫn như trước đây, bướng bỉnh."

Ngu Hoan đã mất đi cơ hội tốt nhất để lấy lại bản thảo, vì vậy hắn cũng không thèm tức giận, quay đầu sang một bên giả vờ như mình không tồn tại.

Doãn Thừa Yến đỡ cánh tay cô, kéo nhau ra một chút và nhìn cô bằng đôi mắt thích ứng với tông màu tối: trang điểm rực rỡ và mê hoặc, đôi chân thon thả và quyến rũ, và chiếc sườn xám còn đẹp hơn anh nắm lấy vào buổi sáng Tốt hơn nhiều để đi theo cách đó.

Bạn càng nhìn vào nó, nó càng trở nên hiếm hơn.

"Vậy ta cũng chỉ có thể làm như vậy." Dứt khoát nói xong, hắn cúi người ôm lấy tiểu cô nương, đem đầu to vùi vào nàng thơm mềm mại mềm mại bờ vai cùng cổ, giống như một con chó lớn bị thương, gãi gãi liên hồi."Ngươi đã trở lại......"

Bạn cuối cùng đã trở lại.

Cuối cùng tôi đã đợi cho đến khi bạn trở lại.

Trong nửa giây, Ngu Hoan thật sự chấn động, hơi hơi giơ tay ôm lên, lập tức hoàn hồn!

Nếu không có bạn, tôi đã quay "Land of Dreams" và giải nghệ rồi! Có còn nhu cầu đoàn tụ với bạn sau một thời gian dài vắng bóng?

Chúng ta có quen không? !

Ngu Hoan kiềm chế hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, dùng hai tay ôm lấy gò má của nam nhân, tựa hồ muốn nhìn kỹ diện mạo của hắn.

Doãn Thừa Yến hợp tác đứng thẳng dậy...

*

Ngạo Tuyển đã bị lừa!

Phiên đấu giá "Vùng đất mộng mơ" đột nhiên được tiến hành, anh quay đầu tìm Ngu Hoan, nhưng không có ai ở bàn ăn!

Lúc này, một người phục vụ khác đưa cho anh một bức thư, nói rằng là mệnh lệnh của một quý ông ngoài sảnh.

Trong phong bì có một tấm thiệp ghi: [Hãy đến và tìm cô ở bãi đậu xe.]

Không phải anh chưa từng nghi ngờ tính xác thực của thông tin, nhưng thời gian có hạn nên không có chỗ để suy nghĩ lung tung.