Chương 19: QUẢ NHIÊN LÀ THẦN TƯỢNG CỦA TÔI, QUÁ THÔNG MINH!

Trong xe tràn ngập mùi cà phê đậm đà, nhất thời im lặng.

Trở lại “Hiện trường vụ án” với thần tượng, Mật Hạnh Nhi không còn thấp thỏm như trước đó nữa.

Bởi vì trên đường đến cô ta quyết định thú nhận hết tất cả mọi chuyện.

Im lặng một khoảng thời gian dài, Mật Hạnh Nhi mới đủ dũng cảm nói:

“Chị Hoan, thật sự tôi...”

Ngu Hoan giơ tay, nhẹ giọng ngắt ngang:

“Tôi biết các người không phải quan hệ bao nuôi và được bao nuôi, nhưng cô giúp anh ấy diễn kịch, chắc chắn phải có chút lợi ích đúng không, một tháng anh ấy cho cô bao nhiêu tiền?”

Cô ta ngây người, cố gắng theo kịp nhịp điệu của thần tượng, thành thật trả lời:

“Lương cơ bản có 3000 tệ.”

Lương cơ bản...

Ngu Hoan không nói nên lời đỡ trán, hỏi thêm một câu:

“Có phúc lợi cho nhân viên ngoài lương cơ bản không?”

“Có có!”

Hai tay Mật Hạnh Nhi cầm ly cà phê đặt trên đùi, ngồi thẳng dậy, bắt đầu báo cáo công việc với lãnh đạo chân chính:

“Doãn tiên sinh đã đủ cho tôi học phí đại học một lần, bình thường cùng anh ấy tham gia trong một số dịp, thư ký Thẩm sẽ giúp tôi chuẩn bị quần áo, túi xách phụ kiện, những thứ này đều không cần phải trả lại. Ngoài ra còn cung cấp cho tôi một chung cư mini sống một mình. Doãn tiên sinh nói, nếu như tôi làm việc tốt, có thể tặng cho tôi ngôi nhà này sau khi tốt nghiệp.”

“Vậy cũng được.”

Ngu Hoan miễn cưỡng gật đầu, sau đó hỏi:

“Các người có ký thỏa thuận bảo mật hoặc là hợp đồng thỏa thuận không?”

Mật Hạnh Nhi cúi đầu mỉm cười khó hiểu:

“Không có. Tôi là một cô nhi thất bại trong phẫu thuật thẩm mỹ, tin nhầm bạn bè, suýt chút nữa bị lừa bán mình trong hộp đêm, Doãn tiên sinh đã cứu vớt tôi ra khỏi nơi ma quỷ đó, hỗ trợ việc học của tôi, ngược lại, việc tôi không thể làm gì nhiều cho anh ấy.”

Chẳng qua lúc Doãn tiên sinh cần, trang điểm ăn mặc lộng lẫy, giúp anh chặn những oanh oanh yến yến chủ động nhào đến kia.

Hay là khi người yêu cũ quay trở về, giúp giành giật chiếc sườn xám, lấy những thứ gì yêu thích tại buổi đấu giá.

Nghe cô ta nói mình là cô nhi, Ngu Hoan vốn còn có chút đồng cảm, nhưng sau đó...

Mật Hạnh Nhi cũng ý thức được những lời không nên nói, ngại ngùng cười trừ.

“Doãn Thừa Yến thực sự rất tốt.”

Ngu Hoan trước tiên khẳng định đầy đủ “người ba kim chủ” của cô ta kiêm bạn trai cũ của mình:

“Nhưng cô theo anh ấy làm bậy quấy rối giống như vậy, không phải biện pháp lâu dài. Nếu không thì cô giúp tôi một việc, tôi cho cô một số tiền...”

“Tôi không cần tiền của cô!”

Thái độ Mật Hạnh Nhi cương quyết:

“Cô là thần tượng của tôi, tôi nên vì cô tiêu tiền tiếp ứng cô mới đúng!”

Đổi lại Ngu Hoan ngây người.

Thực sự cô luôn nghĩ rằng mình là một quỷ máu lạnh vô tình.

Tiến vào giới giải trí chỉ vì tiền đến nhanh, sau khi có độ nổi tiếng nhất định, có thể mượn sức mạnh dư luận và công chúng giúp cô hoàn thành chuyện kia.

Hoàn thành tốt đẹp công chỉ là trách nhiệm, còn fan hâm mộ, cô không quan tâm.

Đột nhiên có một cô gái không cần báo đáp, cam tâm tình nguyện làm bất cứ điều gì vì cô, Ngu Hoan không thể hiểu được.

Ngu Hoan thực sự không hiểu:

“Cô thích tôi ở điểm nào?”

Mật Hạnh Nhi không ngần ngại:

“Tận tâm có kỹ năng diễn xuất, xinh đẹp, không tạo scandal bừa để nổi.”

“Tiêu chuẩn như vậy, giới giải trí có rất nhiều.”

“Cơ bản tôi là người nghiện sắc đẹp, chỉ cần có được cô.”

“....”

Được rồi, Ngu Hoan bị thuyết phục.

Hai mắt Mật Hạnh Nhi sáng ngời:

“Cô muốn lấy lại “Vùng đất mộng mơ” có phải không? Doãn tiên sinh để nó trong két sắt tại văn phòng công ty, tôi có thể đưa cô đi vào, nhưng có hai khó khăn.”

Ngu Hoan hiểu:

“Vấn đề thời cơ, và mật khẩu của két sắt.”

“Quả nhiên là thần tượng của tôi, quá thông minh.”

“... Khiêm tốn.”

Ngu Hoan âm thầm cố gắng thích nghi với sùng bái gần gũi của fan nhỏ đối với mình, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Chuông reo rất lâu nhưng không có ai bắt máy.

Cô cũng không vội, bình tĩnh gửi cho đối phương một đoạn tin nhắn, không quá hai giây, bên kia đã chủ động gọi lại.

Kết nối, tiếng than khóc bất đắc dĩ của Ngạo Trạm từ loa điện thoại:

“Tôi thật sự không muốn dính đến chuyện lộn xộn của cô và A Yến đâu! Tối hôm đó anh tôi dẫn cô đến buổi đấu giá, ngày hôm sau đơn hàng kinh doanh lớn nhất của văn phòng bọn họ thất bại. Cô không biết viện nghiên cứu của chúng tôi, hàng năm vào thời kỳ giáp vụ, đều dựa vào sự hào phóng tiền bạc của A Yến! Nếu anh ta dừng kinh phí của chúng tôi, tôi tìm đâu ra người coi tiền như rác giúp tôi bù lỗ, tôi khổ lắm!”