Chương 20

Ngu Hoan bình tĩnh nói:

“Chỉ cần anh giúp tôi câu giờ anh ấy nửa tiếng đồng hồ, tôi nói cho anh biết Tiểu Y hiện đang ở đâu.”

*

Nhà họ Ngạo và nhà họ Quan là họ hàng trong một gia tộc, hai anh em Ngạo Trạm, Ngạo Tuyển từ nhỏ đã thân thiết với Doãn Thừa Yến, đặc biệt là Ngạo Trạm bằng tuổi anh, năm đó Doãn Thừa Yến chuyển đến trường cấp 2 Thực Nhiệm 1 Nam Thành năm lớp 9, hai người lần lượt đứng nhất đứng nhì trong bảng xếp hạng tuổi, còn được gọi “Hai người xuất chúng cấp 2”, ăn nhậu chơi bời đều thích lăn lộn cùng nhau, cũng thường được gọi là bạn thân.

Trong vài năm nay Ngu Hoan và Doãn Thừa ở trạng thái cắt đứt liên lạc, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tiếp xúc với người thân bạn bè của anh.

Ngạo Trạm là một, Thượng Gia Nghệ là người thứ hai.

Hai người này từ hoan hỉ oan gia đến lãng mạn cay đắng, nhắc đến cũng đau lòng.

Dù cho thế nào đi nữa, Ngạo Trạm bị sự chân thành từ tận đáy lòng của cô, đồng ý lấy danh nghĩa viện nghiên cứu tìm Doãn tiên sinh mở cuộc họp vào sáng thứ 2.

Đến hôm nay, Ngu Hoan vẫn chạy bộ buổi sáng theo thường lẹ, sau khi ăn sáng xong, cố ý không gội đầu, thay một bộ đồ thể thao lông cừu màu san hô mộc mạc, hướng dẫn Hân Hân trang điểm cho mình thành người qua đường tầm thường, đeo một cặp kính gọng đen dày nặng trên sóng mũi, sau đó dùng một chiếc nón lưỡi trai che đi đôi mắt gợn sóng kia.

Với những điều trên, hoàn thành công việc chuẩn bị.

Lái chiếc Wrangler đến đại học Nam Giao đón Mật Hạnh Nhi.

Hà Hựu Hân đứng ở cổng nhà tiễn cô đi ra.

Mặc dù Ngu Hoan không nói điều gì, nhưng Hân Hân cũng không hỏi...

Nhưng thông thường trong tình huống này, chỉ cần hét lớn: Chị Hoan tuyệt vời!

Là được rồi!

*

Buổi sáng, đúng mười giờ.

Cao ốc công nghiệp Doãn Thị, hầm đậu xe.

Trong xe, Ngu Hoan nhận được tin nhắn của Ngạo Trạm:

[tôi đang ở trong phòng họp với viện trưởng, năm phút nữa thì cô có thể đi lên, hành động nhanh một chút, dù sao đây là lần đầu tiên Trạm gia tôi dẫn lãnh đạo đến cửa xin xỏ, có thể kéo dài được bao lâu chính tôi cũng không biến, nhận được 1 trả lời.]

Ngu Hoan lười trả lời lại, đặt điện thoại xuống, nhìn Mật Hạnh Nhi đang trong trạng thái đợi lệnh ở ghế phụ:

“Cô...”

Đôi mắt cắt mí không hoàn hảo của Mật Hạnh Nhi nhìn ra bên ngoài, vô cùng nghiêm nghe cô dặn dò.

Ngu Hoan trong nháy mắt có chút không chịu được:

“Hiện tại hối hận vẫn còn kịp, nếu đã giúp tôi thì cô chính là đồng pahmj, Doãn Thừa Yến có thể sẽ không làm gì tôi, nhưng với cô thì khó nói.”

Cô muốn đi vào khu văn phòng của Doãn Thừa Yến, vẫn còn có nhiều cách, nhưng nếu vì vậy mà liên lụy đến người không liên quan...

Cũng không thể nói không liên quan.

Người trước mặt này có thể là fan độc nhất của cô, muốn bỏ tiền tiếp ứng cho cô.

Mật Hạnh Nhi rất kiên quyết:

“Đã quyết định rồi, không phàn nàn không hối hận! Mà hơn nữa...”

Dừng lại một chút, sau khi do dự, vẫn quyết định nói những lời thật lòng ra:

“Tôi không hiểu sâu về Doãn tiên sinh, cũng không biết rõ giữa các người xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết anh ấy làm nhiều việc như vậy là muốn theo đuổi lại cô. Doãn tiên sinh là một người tốt, sẽ không tính toán với tôi nhiều như vậy đâu. Vì chị Hoan, tôi sẵn sàng làm như vậy.”

Những người chưa từng theo đuổi thần tượng có thể không hiểu đây là loại trải nghiệm thăng hoa tinh thần như thế nào.