Chương 6

Hân Hân cũng hỏi: "Chỉ cần nhìn hình dáng là có thể nhận ra. Chị Hoan, chị và anh ấy yêu nhau lâu lắm sao?"

"Không phải lúc phỏng vấn chị đã nói rồi sao, ba năm, lâu không ?"

Trình Hi Khiết đột nhiên có chút đau đầu: "Sau đó em nói em cảm thấy em và tình đầu không thích hợp, em đề nghị chia tay, sau đó xuất ngoại, là em đá anh ấy à??"

Hân Hân bổ sung: "Chị còn nói chị không hối hận!"

Ngu Hoan hoàn toàn coi đây là cuộc phỏng vấn tiếp theo, tự nhiên bước vào trạng thái làm việc: "Em không hối hận, đặc biệt là hôm nay được chứng kiến một màn như vậy, em càng cảm thấy như vậy."

Đặc biệt là hôm nay, sau khi nhìn thấy…

Mày phải cảm thấy may mắn vì mày đã đá anh ta, đúng không?

"Em nói rằng anh ấy bị mù, trong video ..."

Trình Hi Khiết đã cân nhắc việc mời phó tổng biên tập của "T Fashion" đi ăn tối.

Những ngày tháng tiếp theo, nếu Ngu Hoan muốn làm việc thuận lợi ở Nam Thành, để an toàn thì tốt hơn hết là không nên phát tán đoạn phỏng vấn về mối tình đầu của cô!

“Không phải mù sao?” cơ thể Ngu Hoan giống như không xương dựa vào lưng ghế, lông mày như tơ liếc nhìn Hân Hân.

Cô đang tìm kiếm một đồng minh.

Hân Hân nhìn đôi mắt vô tội đầy ấm ức của cô, tim đập thình thịch, máu nóng xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, lớn tiếng nói: "Mù!"

Chị Hoan nhanh chóng phê duyệt!

*

Nửa giờ sau, chiếc xe bảo mẫu màu trắng dừng trước một ngôi biệt thự nhỏ trong phố cổ.

Xuyên qua tấm kính trên cửa sổ, Ngu Hoan nghiêng đầu nhìn tòa nhà quen thuộc, trong mắt tràn đầy ấm áp.

Đây là nhà của mẹ cô, cũng là nhà của cô, cô được ông bà ngoại cưng chiều từ nhỏ.

Hạ Vũ huýt sáo: "Ở phố cổ, đằng trước là sân vườn, phía sau là nhà ở. Hóa ra chị Hoan cũng trong diện giải tỏa dự bị nha."

Giá đất ở đây nói ra cũng đủ dọa người, nếu chủ đầu tư không đủ lực thì căn bản không thể nuốt trôi, nhiều người cả đời ở nhà gỗ cũng trở nên giàu có chỉ sau một đêm như thế này.

Huống hồ đây là một căn nhà lớn!

Ngu Hoan thản nhiên cười: "Ngày xưa ông Đại học Nam Thành chia nhà ở, chia cho ông bà ngoại tôi một căn nhà, ngày đó học giả đều được đãi ngộ rất tốt."

Đương nhiên cũng phải xem trình độ học vấn đến đâu.

Hạ Vũ lần nữa sửa sai: "Tôi sai rồi, chị Hoan xuất thân dòng dõi thư hương!"

Ngu Hoan muốn hỏi cậu ta, cậu thấy con cái nhà thư hương nào gia nhập giới giải trí không?

Nghĩ lại thì thôi, cô lắc đầu, tạm biệt chị quản lý tận tâm của mình rồi xuống xe đi về nhà.

*

Không có ai ở nhà.

Ngu Hoan ra nước ngoài du học vào năm thứ hai đại học. Người nhà họ Thu lại thường xuyên sống ở nước ngoài, căn nhà ở Nam Thành được giao nhờ cô hàng xóm trông nom.

Căn nhà cô từng sống hơn mười mấy hai mươi năm, dù cô không ở đây hàng tháng cũng sẽ có người đến quét dọn, bảo dưỡng rất tốt.

Lần này cô trở lại quay phim, suy đi tính lại, ở nhà mình vẫn là thoải mái hơn.

Bữa trưa giải quyết nhanh gọn bằng cơ. hộp, Ngu Hoan đưa chìa khóa dự phòng cho Hân Hân rồi lên tầng ngủ bù.

Cô đã làm việc liên tục từ tháng chín năm ngoái đến hôm nay, cô vốn tưởng rằng mình sẽ ngủ một giấc thật sâu, ai ngờ vừa nằm xuống giường, vừa tiến vào trạng thái thì cơn ác mộng đã ám ảnh cô từ rất lâu lại lần nữa trở về …

Người đàn ông giống như một bóng đen lưu động, từ phía sau ôm lấy cô, cọ sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp không ngừng vang vọng trong đầu cô:

"Còn nhớ rõ lời tôi nói không …"

"Lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ trả thù em."

"Đừng tưởng rằng tôi sẽ không hận."

"Ngu Hoan..."

Trái tim đột nhiên thắt lại, Ngu Hoan bỗng nhiên mở mắt ra.

Đêm nay, ánh trăng đẹp mê hồn, ánh trăng bàng bạc từ cửa sổ tràn vào, in dấu trên trần nhà.

Toàn thân cô phủ một tầng mồ hôi lạnh, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào quầng sáng sống động trên trần nhà, thở hổn hển như một con cá mắc cạn sắp mất đi sự sống.

Một lúc sau cô mới điều chỉnh lại được hô hấp, buông bàn tay đang nắm chặt ga giường ra, nặng nề thả một câu chửi tục: “Mẹ kiếp …”

Điện thoại cạnh gối rung lên hai lần.

Ngạo Tuyển: [Dậy chưa? Có một hoạt động từ thiện không công khai sẽ bán đấu giá các tác phẩm của cô, thời gian vào tối nay, có người xác nhận đó là bản thảo thiết kế của "Vùng đất mộng mơ".]

Ngạo Tuyển: [Phụ nữ muốn vào sân phải mặc sườn xám và đeo mặt nạ, mười giờ tiến hành.]

Ngu Hoan liếc nhìn thời gian: Đã hơi muộn, 8 giờ 07 phút.

Vuốt vuốt mái tóc còn rối hơn cả cơn ác mộng, cô ngồi dậy trên giường, trả lời tin nhắn: [Qua đón em đi.]