Chương 7: RẤT DŨNG CẢM, KHÔNG HỔ LÀ EM

"Vùng đất mộng mơ" là tác phẩm quan trọng nhất của mẹ cô, Thu Vận Ninh, cho dù thế nào, cô cũng muốn lấy lại bản thảo thiết kế này.

Trong nhà quần áo khác không nhiều lắm, nhưng sườn xám luôn có sẵn.

Ngu Hoan chọn một mẫu váy cách điệu: Chất liệu vải nhung màu đỏ rượu, bên ngoài phủ một tầng voan màu đen, trên vải voan được thêu thủ công họa tiết cá chép đang bơi lội màu vàng nhạt, bên hông được chiết hai bông hồng đen nổi bật, nở rộ từ bên hông, dọc theo đường cong tạo cảm giác tự nhiên cho đường xẻ tà sâu hút, cánh hoa và đuôi váy dài ngắn không đồng nhất xếp chồng lên nhau.

Sau khi thay bộ sườn xám, cô đi chân trần xuống cầu thang.

Hân Hân đang ngồi trong phòng khách xem chương trình tạp kỹ đang nổi tiếng gần đây, khóe mắt thoáng thấy bóng đen dập dờn phía cầu thang, quay đầu lại liền thấy ——

Người phụ nữ duyên dáng thướt tha đang đứng trên bậc thang cuối cùng.

Mái tóc dài hơi xoăn buông xõa, tay trái vô tư dựa vào lan can, còn tay phải buông thõng đang cầm một chiếc hộp gỗ chạm trổ cổ điển.

Chiếc sườn xám cổ đứng tôn lên cần cổ duyên dáng, nâng đỡ khuôn mặt xinh đẹp cùng chiếc cằm thon gọn của cô.

Phấn má hồng khoa trương vẽ lên đường nét quyến rũ nơi đuôi mắt, đôi mắt kiều diễm dường như có thể hút hồn đoạt phách đối phương.

Đôi chân ngọc trắng nõn không tì vết kia, giống như đôi chân vừa được đánh đổi bởi đuôi cá, chịu đựng đau đớn mọc ra, thon dài cân đối, mười ngón chân đẹp đẽ trắng nõn như mới được sinh ra.

“Thế nào?” Ngu Hoan nâng cằm, híp mắt ngạo nghễ.

Ý tứ hoàn toàn không phải là hỏi "Có phải chị đây xinh đẹp tuyệt trần không", mà là "Em có thể khen chị hết mình".

Hân Hân vặn vẹo thân thể, nửa miệng há ra, suy nghĩ hồi lâu nói: "Em có nên tìm dây thừng trói chị lại không?"

Bên ngoài tối đen như vậy rồi, chị còn định đi quyến rũ linh hồn của ai, người nào sẽ may mắn được hiến dâng sinh mệnh cho chị đây?

Em không cho phép nha!

"Có một hoạt động từ thiện, bạn gái của bạn chị có việc bận nên không thể đến đó, cho nên chị đi hộ giá một trận."

Ngu Hoan đi tới, đặt hộp trang sức lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Hân Hân, quay lưng về phía cô ấy: “Búi tóc một bên, đừng làm phức tạp quá.”

Trợ lý Hân Hân vạn năng bắt đầu trạng thái hoạt động, mở hộp trang sức tìm món phụ kiện cài tóc phù hợp với trang phục trên người cô, có chút lo lắng: “Có cần em đi cùng chị không?”

"Không cần, chỉ là một cuộc tụ họp nhỏ do các thương nhân giàu có trong thành phố tổ chức. Mọi người khi vào địa điểm đều đeo mặt, cũng không ai biết ai. Chị và bạn đi vào một lúc rồi sẽ về luôn."

Hân Hân gật đầu, “Dạ” một tiếng.

Thần bí vậy à, còn phải đeo mặt nạ.

Chị Hoan xinh đẹp lại có khí chất, nếu ở Nam Thành có giới người nổi tiếng thì chị ấy nhất định phải đứng đầu trong giới đó! ! !

Sau khi xem xong cảnh Tô Sảng vả mặt trong tập 40 của bộ phim truyền hình "Danh viện chuyện cũ", Hân Hân hài lòng vuốt mái tóc dài bồng bềnh và mềm mại của Ngu Hoan, lại nghĩ một chút sau đó vươn cổ về phía trước dò hỏi: "Em có thể hỏi thăm một chút thông tin của người bạn đó không?"

Ngu Hoan cười cười, biết cô bé quan tâm chính mình: "Bọn chị quen biết đã lâu, có thể coi một nửa là học sinh cũ của mẹ chị."

"Tại sao lại là một nửa?"

"Sau khi tốt nghiệp đại học đi làm anh ấy mới biết mẹ chị, vừa là đồng nghiệp, vừa là học trò."

"Vậy thì, mẹ của chị làm gì, Chị Hoan?"

"Kiến trúc sư."

"Wow, siêu thật đấy ..."

“Ừm.” Ngu Hoan khẽ gật đầu, nghĩ đến người mẹ hiền từ dịu dàng, cô cũng bất giác nở nụ cười.

Hân Hân thấy cô dường như đang suy tư, rất hiểu chuyện mà im lặng

Ngu Hoan đã ra mắt được một năm bảy tháng,, khoảng thời gian đó Hà Hựu Hân vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Ngoài công việc, giống như Trình Hi Khiết, cô ấy biết rất ít về cuộc sống riêng tư của Ngu Hoan.

Cô ấy luôn cảm thấy Ngu Hoan có rất nhiều chuyện xưa.

Lần này đến Nam Thành, không biết vì sao cô ấy lại nhìn thấy trên người Ngu Hoan một loại cảm giác bi thương giống như "Công chúa lưu đày trở về cố hương"?

Có lẽ, rất có thể liên quan tới "Người đàn ông không thể nhắc tên ở Nam Thành" kia?

Hân Hân suy đoán.

Vì thế, cô ấy lại tự tạo ra một phiên bản mới cho "Danh viện chuyện cũ", phiên bản của thư hương thế gia.

*

Chiếc xe Maserati màu trắng bạc dừng trước cổng chính nhà họ Thu, Ngu Hoan khoác chiếc áo choàng nhung màu đen dài đến hông, bước ra khỏi lâu đài rực rỡ ánh đèn, bước lên xe.