Chương 1: Lời hứa hẹn, nặng tựa ngàn quân



“Xin chờ trong chốc lát......”

Thu Căng chậm rãi buông di động, đặt xuống bàn.

Cậu ngồi trước bàn ăn sờ vào chén đĩa cảm nhận đồ ăn đã lạnh.

Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn hai năm của cậu cùng Dương Sâm, từ buổi chiều Thu Căng đã bắt đầu ở phòng bếp nấu nướng, làm một bàn lớn đồ ăn, muốn tạo bất ngờ cho ông xã.

Nhưng cậu gọi điện thoại cả đêm, cũng không có phản hồi.

Giọng nói máy móc trong di động báo đã 12 giờ.

Đã...... Đã trễ thế này sao?

Thu Căng rũ mắt, trong ánh mắt không có tiêu cự.

Thu Căng là người mù, hai năm trước ngoài ý muốn xảy ra tai nạn xe cộ, may mắn nhặt về cái mạng, đáng tiếc đôi mắt bị thương dẫn tới mù.

Dương Sâm là bạn học thời đại học, lại là Alpha ưu tú, ở trong trường học rất được hoan nghênh.

Thu Căng cũng không biết vì sao Dương Sâm sẽ chú ý tới một Beta như cậu.

Bạn bè Thu Căng đều nói Dương Sâm là loại Alpha không an phận, nói không chừng theo đuổi cậu là vì hứng thú nhất thời.

Nếu một ngày Dương Sâm gặp gỡ Omega có tin tức tố phù hợp sẽ thay lòng.

Rõ ràng có vô số Omega xinh đẹp đáng yêu thổ lộ với hắn, hắn lại cự tuyệt.

Thậm chí khi hai người ở bên nhau, có Omega tìm đến tận nơi muốn cậu rời Dương Sâm, Omega nói: “Tôi cùng Dương Sâm có độ phù hợp tới 93%, từ trước đến nay AB yêu nhau đều không có kết quả, một Beta không có tin tức tố như cậu sớm muộn gì cũng không giữ được hắn.”

Thu Căng là kiểu trầm mặc ít nói, từ trước đến nay đều không tranh không đoạt.

Hơn nữa Omega nói cũng có lý, cậu khi đó mới cùng Dương Sâm ở bên nhau chưa bao lâu, cảm tình vẫn chưa sâu đậm, đối với đoạn cảm tình này kỳ thật cũng không tin tưởng.

Đúng lúc đó, Dương Sâm không biết từ nơi nào xuất hiện, kiên định nắm tay cậu, nói với Omega kia: “Ngại quá, trước kia tôi nói chưa rõ, bây giờ nói thẳng, tôi chỉ thích một người, không quan trọng giới tính, không quan tâm độ phù hợp. Cho dù em ấy là Beta, tôi vẫn thích.”

Lúc này Thu Căng mới biết, Omega này từng bị Dương Sâm cự tuyệt, thấy Dương Sâm khó động, cho nên mới tới tìm Thu Căng châm ngòi.

Omega tức giận, sắc mặt đỏ lên: “Dương Sâm, nói trước bước không qua, em không tin anh có thể thích cậu ta cả đời!”

Cả đời đối với Thu Căng mà nói quá dài, trước khi gặp được Dương Sâm cậu chưa bao giờ dám hy vọng xa vời có thể bên ai cả đời, cũng chưa từng cùng ai hứa hẹn cả đời.

Nhưng Dương Sâm đã làm một chuyện điên cuồng, Thu Căng nghĩ bản thân sẽ nhớ cả đời.

Lúc ấy bọn họ đang trong sân thể dục, Dương Sâm kéo Thu Căng chạy đến trên đài, tuyên bố với một đống người xa lạ trên sân thể dục:

“Chào buổi chiều, để ông đây giới thiệu một chút. Tôi tên Dương Sâm, người bên cạnh là bạn trai Thu Căng, là người tôi muốn kết hôn, muốn bên nhau cả đời, tại đây hy vọng mọi người làm chứng!”

Thu Căng nhìn một đám người xa lạ chưa từng gặp mặt trên sân thể dục, nhất thời cứng họng.

Sau đó khuôn mặt lãnh đạm thường ngày đột nhiên nổi lên một mảng đỏ ửng, cậu cúi đầu nhìn Dương Sâm nắm chặt tay hắn.

Rất kỳ quái, rõ ràng nhiều người đang xem náo nhiệt, bàn tán nghị luận, một câu cậu cũng không nghe thấy. Chỉ biết ngày đó ánh mặt trời thực tươi đẹp, đáy mắt Alpha chân thành, bắp tay nhô lên gân xanh kéo dài tới cổ tay, ngón tay thon dài kiên định đan lấy tay cậu.

Cậu khi đó cảm thấy, lời hứa hẹn của Alpha này nặng như ngàn quân.

May mắn chính là, Dương Sâm không có nuốt lời.

Cho dù hai năm trước vụ tai nạn xe cộ kia phát sinh khiến hai mắt cậu mù. Thời điểm tuyệt vọng nhất Dương Sâm vẫn như cũ lôi kéo tay cậu, nghiêm túc nói: “Tiểu Thu, về sau anh chăm sóc em, trở thành đôi mắt của em.”

Thu Căng: “Sẽ liên lụy.....”

Dương Sâm nói: “Sao lại liên lụy chứ, anh ước gì có thể chăm sóc em cả đời.”

Cậu cảm giác ngón tay tựa hồ chạm vào vật thể lạnh lẽo nào đó, rồi sau đó ngón áp út đeo một chiếc nhẫn.

“Tiểu Thu, chúng ta kết hôn đi.”

Dương Sâm không màng người trong nhà phản đối, cưới Thu Căng.

Gia cảnh không tệ, lại là Alpha thế mà đi cưới một Beta không có khả năng sinh đẻ, mà Beta này còn là người mù. Về sau Thu Căng ở trong nhà Dương Sâm sẽ chịu ít nhiều xem thường.

Bất quá mấy năm nay mẹ Dương Sâm chưa từng cho cậu sắc mặt tốt nhưng Dương Sâm vẫn như cũ toàn tâm toàn ý đối tốt với cậu. Cho nên trước nay Thu Căng không cảm thấy bản thân chịu ủy khuất.

Gần đây công ty có chút khởi sắc, Dương Sâm ngày càng bận, thường xuyên tăng ca đến khuya.

Mắt Thu Căng mù, rất nhiều chuyện không tiện, bởi vậy vẫn luôn không đi làm. Đôi khi còn cần Dương Sâm tan tầm trở về chăm sóc, Thu Căng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn thấy có lỗi với Dương Sâm. Cho nên Dương Sâm có tăng ca đến đêm khuya, thậm chí không về nhà, cậu cũng không hỏi nhiều.

Nhưng hôm nay là ngày kỷ niệm của bọn họ, Thu Căng vốn tưởng rằng ít nhất Dương Sâm sẽ bởi vì ngày này về nhà sớm.

Thu Căng do dự mãi, mới gọi thêm một lần nữa.

“Thu tiên sinh?” Bên kia đầu điện thoại vang lên giọng nói mang theo chút buồn ngủ.

Thu Căng:, “Xin lỗi, tiểu Vương, tôi không biết cậu đã ngủ.”

Người nọ ngáp một cái, “A, không có việc gì không có việc gì, xin hỏi có chuyện gì sao?”

Thu Căng mím môi, hỏi: “Đêm nay Dương Sâm chưa về nhà, vẫn luôn tắt máy, tôi muốn hỏi một chút, có phải anh ấy còn tăng ca?”

“Ách, Thu tiên sinh, từ nửa năm trước tôi đã từ chức, Sâm ca không nói sao?”

Thu Căng có chút ngoài ý muốn, trước kia tiểu Vương là trợ lý Dương Sâm. Bởi vì Dương Sâm sợ bận việc bỏ lỡ điện thoại của Thu Căng, liền chủ động đưa số điện thoại trợ lý cho cậu, để lúc Thu Căng không liên hệ được, có thể tìm trợ lý.

Nhưng Thu Căng không muốn làm phiền người khác, nên rất ít liên hệ với tiểu Vương…

Thu Căng nghĩ, Dương Sâm...... khả năng gần đây bận quá, không có thời gian nói với với cậu.

Thu Căng áy náy nói, “Thực xin lỗi, đã trễ thế này còn quấy rầy cậu.”

“Không có việc gì, Sâm ca chỉ là bận quá không tiện nghe di động thôi.” tiểu Vương có chút cảm khái mà nói, “Trên dưới công ty ai không biết Sâm ca có bao nhiêu yêu vợ.”

Nghe nói Dương Sâm tăng ca chưa về nhà, di động còn tắt máy, kỳ thật tiểu Vương có chút không tin.

Trước nay Dương Sâm đều mang theo dây sạc để bảo đảm điện thoại không tắt nguồn, bởi vì trong nhà có lão bà không nhìn thấy, nếu Thu Căng gặp phiền toái ông chủ sẽ chạy về nhà ngay.

Từ trước đến nay Dương Sâm không hay tăng ca, vừa tan tầm liền hận không thể lập tức về nhà.

Nhân viên trong công ty thường trêu chọc, Dương Sâm nhớ vợ, luyến tiếc để người ta ở nhà một mình.

Lúc ấy tiểu Vương còn đem Dương Sâm làm tấm gương người chồng tốt, nghĩ sau này kết hôn, nhất định phải đối với vợ ôn nhu săn sóc như vậy.

Thu Căng nói "cảm ơn" rồi cắt đứt điện thoại, trong lòng mong chờ ngày kỷ niệm đều biến mất, chỉ còn lo lắng. Hiện tại chỉ ngóng trông Dương Sâm nhanh chóng về nhà, không xảy ra chuyện gì mới tốt.

Mà lúc này ở trong một căn chung cư, tản ra hương vị tin tức tố cam ngọt, Omega ngồi trên giường nhìn Alpha đang mặc quần áo, thân thể nhu nhược như không xương, từ sau lưng ôm lấy eo hắn.

Khuôn mặt Hứa Dung tinh xảo, là kiểu nam sinh khiến người ta yêu thích. Trên người còn mang theo vệt đỏ ái muội, thân thể trắng nõn dán ở phía sau lưng Alpha, không muốn xa rời ngửi tin tức tố hoa diên vĩ hương trên người Alpha.

Hứa Dung ôm Dương Sâm làm nũng, “Sâm ca, đêm nay ở lại được không?”

Hứa Dung ngẩng đầu nhìn hắn, chớp mắt mong đợi, lợi dụng khuôn mặt kiều diễm bày ra tư thái khiến người ta thương tiếc.

Quả nhiên, Dương Sâm thích bộ dáng này, nâng cằm Hứa Dung: “Vừa rồi ai nói không được?”

Sắc mặt Hứa Dung ửng đỏ, dỗi nói: “Sâm ca thật xấu, em chỉ đơn thuần muốn anh ngủ lại, trước nay anh cũng chưa từng qua đêm chỗ em.”

Dương Sâm nắm lấy tay Hứa Dung, chậm rãi đẩy ra, “Gần đây tôi đều tới đây, vẫn chưa đủ?”

Hứa Dung rất biết hầu hạ người, mấu chốt là mức độ tin tức tố phù hợp, từ lúc quen biết, Dương Sâm tới nơi này rất nhiều lần.

Nhưng Thu Căng không nhìn thấy, buổi tối ngủ một mình không an toàn, hắn không yên tâm để Thu Căng một mình ở nhà.

Hứa Dung muốn hỏi hắn có phải sợ người trong nhà phát hiện.

Đi theo Dương Sâm mấy tháng, cũng ít nhiều biết tính tình hắn.

Ngày thường tuy dung túng Hứa Dung, nhưng một khi nhắc tới đến Thu Căng, hắn sẽ không lưu tình trở mặt.

Dương Sâm nhặt di động rơi dưới đất, một bên dỗ dành “Lần sau đi công tác dẫn em theo.....”

Lời vừa dứt, sắc mặt Dương Sâm liền thay đổi.

Hứa Dung nghe hắn nói muốn mang mình đi công tác, còn chưa kịp cao hứng, đã bị sắc mặt âm trầm của Dương Sâm doọa sợ, Hứa Dung cũng không dám náo loạn, khẽ kéo góc áo hắn, ôn nhu gọi: “Sâm ca......”

Dương Sâm hất tay người nọ, tức giận nói: “Cậu tắt nguồn di động?!”

Hứa Dung sợ tới mức run lên, nắm chặt chăn, nhỏ giọng giải thích nói: “Em, em sợ có người quấy rầy chúng ta, xin lỗi Sâm ca......”

Trước kia chỉ cần làm nũng hắn sẽ chịu thua, nói hai câu dễ nghe, Dương Sâm sẽ không trách móc nặng nề nhưng lần này Dương Sâm không có đáp lại Hứa Dung.

Dương Sâm nhìn chằm chằm màn hình di động, nhìn Thu Căng gọi cho hắn mười mấy cuộc gọi nhỡ, trong lòng bắt đầu căng thẳng.

Hứa Dung nhẹ giọng kêu: “Sâm ca…”

Dương Sâm trừng mắt nhìn Hứa Dung một cái, “Đừng đυ.ng đến đồ của tôi!”

Hứa Dung có chút ủy khuất nhưng Dương Sâm không có kiên nhẫn dỗ dành, vội vàng thay giày rời đi.