Chương 5

Một người đàn ông tốt như vậy tại sao Hàn Nguyệt lại không thích chứ, lại cứ khăng khăng thích Tề Hạo không yêu mình.

"Diệp Thành, em cũng thật lòng không biết lên nói với anh như thế nào nữa..."

"Em muốn nói chuyện liên quan đến Tiểu Nguyệt."

"Phải. Thật ra Nguyệt Nguyệt mới là con gái ruột của Hàn gia."

"Hử."

"Em nói thật đó, lúc mới sinh em không biết vì nguyên nhân gì mà hai người họ bị bế nhầm đi, đến năm Nguyệt Nguyệt mười năm tuổi mới được đưa về Hàn gia, còn Hàn Tịch Sở vốn lên được đưa đi nhưng ba mẹ Hàn lại không chịu họ nói ba mẹ ruột của cô ta đã mất rồi bao nhiêu năm sống chung họ cũng có tình cảm với cô ta lên không đưa cô ta đi, thậm chí cũng không công bố thân phận với bên ngoài, còn Nguyệt Nguyệt thì anh cũng biết rồi đó, cô ấy lần đầu xuất hiện là vào sinh nhật lần thứ mười sáu của Hàn Tịch Sở họ chỉ công bố nhà họ Hàn còn có thêm một cô con gái nữa."

Những chuyện Tĩnh San vừa nói anh lần đầu mới được nghe qua, anh không nghĩ rằng Hàn gia lại có thể đối xử với con gái ruột của mình như vậy, năm đó anh cũng nghe bà của anh nói Hàn gia xuất hiện thêm một cô con gái nữa, anh cũng không quá để tâm, nhưng đến lúc học đại học thì anh mới biết Hàn Nguyệt, trong suốt bốn năm cô ấy không nhắc đến nhà họ Hàn lần nào anh cũng không điều tra về gia đình cô, đến khi vào làm cùng một bệnh viện một năm anh mới biết cô là con gái của Hàn gia.

Nhưng anh cũng không mấy để tâm đến chuyện đó, nhưng thật không ngờ.

"Diệp Thành anh có cảm thấy tức cười không, khi con gái ruột trở về họ lại chẳng có bất kỳ phản ứng nào, nếu không mở tiệc để công bố thì, cũng không thể giới thiệu cậu ấy vào ngày sinh nhật của người đã chiếm lấy ba mẹ mình bao năm chứ, anh biết không cùng là con gái nhưng họ lại chỉ nhớ hôm đó là sinh nhật của Hàn Tịch Sở mà lại không nhớ hôm đó cũng là sinh nhật của Hàn Nguyệt."

Nói đến đây nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống.

"Nhưng Hàn Nguyệt cậu ấy lại là đồ ngốc rõ ràng biết bọn chẳng thương yêu gì mấy với mình, mà vẫn cứ khăng khăng dính lấy họ, Diệp Thành hôm nay em nói những lời này với anh, không phải là muốn anh hay thương hại cậu ấy, mà em muốn anh hãy hiểu cậu ấy."

Tĩnh San đưa tay lên lau đi nước mắt nhìn thẳng người đàn ông đối diện, chờ câu trả lời từ anh.