Chương 4

"Bác sĩ Diệp anh rảnh không?"

Diệp Thành đang ngồi xem hồ sơ bệnh án vốn đang rất bận lúc có người gõ cửa anh cũng không ngẩng đầu lên nhưng nghe giọng nói thì lập tức ngẩng lên nhìn cô gái trước mặt.

"Tôi rảnh, em ngồi đi."

Vừa nói anh vừa đưa tay hướng về phía bộ bàn ghế sofa trong phòng.

Tĩnh San cũng theo hướng Tây anh chỉ mà đi đến ngồi xuống, Diệp Thành cũng sắp xếp lại hồ sơ bệnh án rồi đi rót hai cốc cafe đặt xuống bàn rồi mới ngồi xuống ghế đối diện cô.

Cầm tách cafe lên uống vài ngụm, nhìn người đàn ông trước mặt này cô không biết phải cất lời như thế nào.

Thấy cô chỉ nhìn mình nhưng mãi vẫn chưa cất lời, không giống thường ngày biết cô có lời khó nói lên anh đành phải cất tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.

"Em có chuyện gì muốn nói vậy?"

Giọng nói nhẹ nhàng của anh khiến Tĩnh San bớt đi vài phần căng thẳng.

"Bác sĩ Diệp, chắc anh cũng nghe nói em sắp sang Hoa Kỳ đúng không?"

"Ừ, anh biết, khi nào anh rảnh mời em và Tiểu Nguyệt đi ăn."

"Không em đến không phải chuyện này, thật ra hôm nay em đến tìm anh là mong anh hãy quan tâm Nguyệt Nguyệt hơn."

"Tĩnh San, em cũng không phải không biết, anh cũng muốn quan tâm nhưng cô ấy vốn không cho anh cơ hội."

"Không phải đâu, thật ra..."

Lời của cô còn chưa nói hết thì anh liền dơ tay lên ý nói anh vẫn chưa nói hết.

"Anh biết cô ấy có người trong lòng rồi, anh cũng biết cô ấy rất yêu anh ta, nhưng anh sẽ không vì vậy mà không quan tâm cô ấy nữa, lên em đừng quá lo."

Những lời Diệp Thành nói ra bỗng chốc khiến Tĩnh San ngây người cô không ngờ anh không giận cô bạn thân của cô mà vẫn bao dung yêu thương cô ấy, mặc cho trong tim cô không hề có anh.

Một người đàn ông tốt như vậy tại sao Hàn Nguyệt lại không thích chứ, lại cứ khăng khăng thích Tề Hạo không yêu mình.

Một người đàn ông tốt như vậy tại sao Hàn Nguyệt lại không thích chứ, lại cứ khăng khăng thích Tề Hạo không yêu mình.

"Diệp Thành, em cũng thật lòng không biết lên nói với anh như thế nào nữa..."

"Em muốn nói chuyện liên quan đến Tiểu Nguyệt."

"Phải. Thật ra Nguyệt Nguyệt mới là con gái ruột của Hàn gia."

"Hử."

"Em nói thật đó, lúc mới sinh em không biết vì nguyên nhân gì mà hai người họ bị bế nhầm đi, đến năm Nguyệt Nguyệt mười năm tuổi mới được đưa về Hàn gia, còn Hàn Tịch Sở vốn lên được đưa đi nhưng ba mẹ Hàn lại không chịu họ nói ba mẹ ruột của cô ta đã mất rồi bao nhiêu năm sống chung họ cũng có tình cảm với cô ta lên không đưa cô ta đi, thậm chí cũng không công bố thân phận với bên ngoài, còn Nguyệt Nguyệt thì anh cũng biết rồi đó, cô ấy lần đầu xuất hiện là vào sinh nhật lần thứ mười sáu của Hàn Tịch Sở họ chỉ công bố nhà họ Hàn còn có thêm một cô con gái nữa."