Chương 3

"Này, mình nói nhiều như vậy mà cậu không nghe lọt câu nào sao hả?"

"Mình có nghe mà."

Nhìn người con gái trước mặt vừa trả lời mình mà tay vẫn không ngừng gắp đồ ăn thật khiến cho cô tức chết mà, người con gái này sao cô có thể làm bạn với cô ấy chứ.

"Thật đúng là, được rồi mình không nói nữa nói với cậu đúng tốn nước mà."

Cuối cùng vẫn là Tĩnh San cô chịu thua nói nhiều với tảng băng vừa thông minh cũng vừa ngốc nghếch này đúng là tốn hơi.

Cả hai im lặng ăn hết rồi thanh toán xong cũng ra về.

Đi được một lúc thì Tĩnh San vẫn là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên ắng này.

"Mình nghe nói cuộc hội thảo bên Hoa Kỳ sắp tới cậu cũng đi."

"Ừ, viện trưởng nói mình đi theo để học hỏi thêm."

"Vậy cũng tốt, đối với cậu hội thảo đó cũng coi như là nghỉ ngơi vài hôm đi, đúng lúc mình cũng..."

Lời vẫn chưa nói xong thì điện thoại của Hàn Nguyệt rung lên.

Mẹ.

"Là bác gái gọi, cậu nghe trước đi."

"Ừm. Dạ mẹ."

"Tối nay anh trai con đi công tác về đó, sắp xếp chút thời gian về nhà ăn cơm đi."

"Vâng ạ. Mẹ hỏi..."

"Mẹ có việc cúp máy trước."

Vừa dứt lời thì điện thoại cũng liền tắt.

"Bác gái nói gì vậy?"

"Anh hai tối này về, mẹ kêu mình về ăn cơm. Tĩnh San lát nữa cậu đi với mình mua chút quà đi."

"Nguyệt Nguyệt cậu lại vậy nữa rồi, mình không hiểu nổi sao cậu lại yêu cái giá đình đó như vậy nữa."

"Tĩnh San."

Giọng nói cất lên không to nhưng lại vô cùng lạnh lùng của Hàn Nguyệt cất lên, khiến cho Tĩnh San có chút giật mình.

"Họ là gia đình của mình."

"Hàn Nguyệt à."

"Mình đi trước, chúng ta nói chuyện sau đi."

"Được, cậu đi trước đi."

"Ừm."

Nhìn bóng lưng đã đi xa của Hàn Nguyệt mà cô bỗng thở dài, tại sao một cô gái thông minh như Hàn Nguyệt lại không nhận ra được chứ.

Cuối cùng cô vẫn không về thẳng bệnh viện mà đi vòng quanh công viên gần đó.

"Hàn Nguyệt à, nếu không có mình bên cạnh không biết cô gái ngốc như cậu sẽ phải làm sao nữa đây."

Cảm thán một câu mà cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân cũng thật vô tâm khi bỏ lại cô bạn ngốc nghếch không nhìn rõ được tình cảm của mình ở lại nơi mà chẳng mấy ai thật lòng với cô.

...

Sau một tiếng đồng hồ đi hết chỗ này đến chỗ kia thì Tĩnh San cũng về bệnh viện.

"Chị à, em có chút việc bận chị trực hộ em nhé."

"Được, đi sắp xếp đồ à, nghe nói em sắp sang New York học tập."

"Dạ phải, vậy nhờ chị nha."

"Được đi đi."

Sau khi về đến bệnh viện nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn không thể để Hàn Nguyệt như vậy mà đi được.

Cốc cốc.

"Mời vào."

Cạch.

"Bác sĩ Diệp anh rảnh không?"