Chương 1.2: Còn Có Chuyện Tốt Như Vậy?

Nhưng mà đôi mắt bị bóng đập vào một chút, là thật sự đau!

Đối với câu trả lời này, hệ thống tắc nghẹn.

Cái này làm cho nó nhớ tới trước khi đưa Hứa Ngọc vào thế giới, nó liền cố gắng trấn an Hứa Ngọc.

Kiếp trước Hứa Ngọc chính là một người bình thường chẳng có gì đặc biệt, vì tăng ca mà chết đột ngột, sau đó bị nó nhặt đi, nó nói với cô là sẽ đưa cô vào thế giới trong một quyển sách, chỉ cần làm tan vỡ thế giới này là cô có thể trở lại thế giới cũ, chết mà sống lại, sẽ có thêm vận may, tương lai thuận buồm xuôi gió, vận may liên tục, là cái loại vận may ra cửa là có thể nhặt được tiền.

Nó cho rằng Hứa Ngọc có vẻ mặt giật mình kia sẽ tò mò hỏi nhiệm vũ tan vỡ thế giới kia là như thế nào, nếu không thì cũng sẽ sợ hãi run bần bật từ chối.

Hứa Ngọc ngược lại, trực tiếp tới một câu: “A? Còn có loại chuyện tốt như vậy?”

Chậm chạp không chờ được câu trả lời của hệ thống, Hứa Ngọc liền không nhịn xuống, quỷ dị mà cười hắc hắc: “Hơn nữa, tôi không đau một chút nào”.

Hệ thống: 【……】ký chủ này, sao lại làm nó có cảm giác không đáng tin cậy…… A?

“Ngọc tỷ?”

“Lão đại, sao chị không để ý tới bọn em vậy?”

Giọng nói của mấy nữ sinh bên cạnh làm Hứa Ngọc thu hồi tâm tư, đảo mắt nhìn về phía bọn họ: “Ừ?”

“Lão đại, chính là tên nhóc này, phải xử lý cậu ta như thế nào?” Một nữ sinh trong đó chỉ vào thiếu niên đang ngồi ở trong góc của nhà vệ sinh.

Thiếu niên ngồi ở trên một chiếc ghế, đôi tay bị trói ở sau lưng, trên mặt bẩn thỉu và phần dưới cằm có vài vết bầm, ngay cả đồng phục trên người cũng nhăn nhúm, có vài cái dấu giày, hiển nhiên là trước khi Hứa Ngọc tới đây thiếu niên đã bị người ta hung hăng tay đấm chân đá một trận.

Hứa Ngọc đánh giá thiếu niên, tuy rằng chật vật nhưng khuôn mặt lạnh lùng, biểu tình cao ngạo lạnh nhạt, có chút hung ác trừng mắt nhìn cô.

Hứa Ngọc đi đến trước mặt thiếu niên, giơ tay, muốn nhẹ nhàng nắm lấy cằm thiếu niên, hắn ngẩng đầu lên, hừ lạnh một cái.

Đáng giận! Vai ác này thật sự khiến cho cô càng xem càng thấy thích.

Lúc này, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ: 【 nhiệm vụ kích hoạt: Được đến trái tim của Tiêu Ngôn】

Hệ thống vẫn chưa kịp giải thích ý nghĩa của nhiệm vụ thì Hứa Ngọc đã giành trả lời trước: “Đơn giản!”

Hệ thống muốn nói lại thôi, chậm rãi nhảy ra mấy cái dấu chấm hỏi.

Hứa Ngọc nuốt một ngụm nước bọt xuống, nghiêng đầu, ra hiệu với mấy nữ sinh bên cạnh: “Các em đi ra canh cửa cho chị”.

Trong nhà vệ sinh nữ chỉ còn Hứa Ngọc và Tiêu Ngôn, sợ bị người quấy rầy nên Hứa Ngọc còn không yên tâm mà khóa trái cửa nhà vệ sịnh lại, xoay người, âm trầm đi tới chỗ Tiêu Ngôn, thú tính áp lực 25 năm bùng nổ ngay tại chỗ.

Vẻ mặt Tiêu Ngôn ngạo kiều, thẳng đến khi quần bị kéo xuống mới thấy nóng nảy.

“Chị muốn làm gì?”

Hứa Ngọc tiếng xấu lan xa, cậu đương nhiên cũng hiểu rõ, chỉ là, cậu chưa bao giờ nghe nói Hứa Ngọc sẽ tụt quần người khác.

“Suỵt ——” Hứa Ngọc liếʍ cánh môi khô ráo, bảo cậu nhỏ giọng nói chuyện, duỗi tay cầm lấy người anh em mềm như bông của Hứa Ngọc, ghé sát vào bên tai cậu, giọng nói ngọt ngào: “Đương nhiên là làm cậu rồi”.