Chương 3: A a a~ Thoải, thoải mái quá!

Hứa Ngọc vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, hung hăng hít sâu một hơi, hạ thân hơn đè xuống, sau khi ngậm qυყ đầυ vào bên trong một nửa, trơ mắt nhìn dáng vẻ đáng yêu đỏ mặt ngây ngô của thiếu niên, nhịn không được lên tiếng đùa giỡn hắn: “Muốn tôi buông tha anh, cũng được thôi, chỉ cần… Anh cầu xin tôi, a ~” Âm cuối còn nhiễm ý cười không hề có ý tốt.

Nói xong thì toàn bộ qυყ đầυ bị nhét vào trong tiểu huyệt.

“Ô!” Đồng tử Tiêu Ngôn chợt co chặt lại, phát ra tiếng nức nở từ sâu trong cổ họng, kí©h thí©ɧ nhợt nhạt tạo ra từng đợt kɧoáı ©ảʍ liên tục ập tới, toàn thân giống như bị nướng trên lửa, yết hầu khô khốc, khóe mắt tràn ra một giọt nước mắt.

Có lẽ là do trong tiểu huyệt quá nhiều nước, Hứa Ngọc bị qυყ đầυ căng đầy vô cùng thoải mái nên cũng không hề cảm thấy đau đớn, vốn dĩ cô muốn dứt khoát một phát ngồi hẳn xuống cố tình Tiêu Ngôn lại làm cả người cô cứng lại không dám động: “Đừng, anh đừng có khóc…”

Tiêu Ngôn có thể cảm nhận được rất rõ ràng dươиɠ ѵậŧ bị thịt non mềm mại ướt nóng bao bọc lấy, hắn cố khắc chế đè nén không cho mình phát ra tiếng rêи ɾỉ đáng xấu hổ, cắn răng phân tán lực chú ý, đánh gãy lời nói của cô: “Cô nhất định sẽ hối hận!”

Hứa Ngọc bị hắn chọc cho bật cười, cười vô cùng xinh đẹp quyến rũ: “Tôi thật ra rất muốn nhìn, nhìn xem xem tôi sẽ hối hận như thế nào?” Một chữ cuối cùng vừa mới nói xong, hai chân cô vốn dựa vào thể lực chống đỡ bỗng dưng, thả lỏng…

Trong nháy mắt từng tầng tầng lớp lớp thịt non trong tiểu huyệt bị dươиɠ ѵậŧ đẩy ra, tiểu huyệt hẹp hòi bị căng ra hết cỡ, tư thế của hai người khiến dươиɠ ѵậŧ thô dài đâm tới tận chỗ sâu nhất bên trong, không cần dùng sức cửa tử ©υиɠ nho nhỏ cũng đã bị đâm cho mở ra, dâʍ ɖị©ɧ trộn lẫn với máu tươi chảy xuống trứng dái.

Hứa Ngọc đã chuẩn bị tâm lý thật tốt từ trước đó rồi, cô rất rõ ràng là lần đầu tiên nhất định sẽ đau nhưng mà cô không hề nghĩ tới là sẽ đau tới như vậy.

Thiếu niên bị nàng đè ngồi ở dưới thân, con ngươi co chặt lại, tiểu huyệt kẹp hắn đau quá, rốt cuộc không khắc chế được nữa phát ra tiếng nức nở…

“Ô ô ô…”

Hứa Ngọc đau tới muốn khóc ra tiếng lại bị Tiêu Ngôn dành trước một bước kêu lên.

Tiếng khóc của thiếu niên làm cho cô căng da đầu, nhịn cảm giác đau đớn kịch liệt xuống mà trấn an hắn: “Không khóc không khóc, Tôi sẽ ôn nhu một chút.”

“Tiểu Ngôn Ngôn, tôi bảo đảm sẽ thật ôn nhu với anh, anh đừng có khóc, có được không?”

Tiêu Ngôn vẫn không hề dám tiếp thu sự thật này: “... Tôi bị bẩn rồi.”

Hứa Ngọc ngẩn người ra, rồi sau đó cười tới hoa chi loạn chiến, giơ tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt hắn, cứ thế, rất là hưng phấn!

Cô cũng không hề có kinh nghiệm thực chiến, đương nhiên không có khả năng biết là Tiêu Ngôn bị cô kẹp đau, nhớ rõ trong Av hay tiểu thuyết đều nói như vậy, người phụ nữ chỉ cần nhịn qua sự đau đớn của lần đầu tiên thì những lần sau dư lại cũng chỉ còn thoải mái.

Nhóm chị em canh giữ ở ngoài cửa wc nghe thấy tiếng khóc thảm thiết bên trong còn có tiếng nói chuyện biến đổi âm điệu của lão đại, đỏ mặt nhỏ giọng thảo luận: “Sao tớ cứ có cảm giác là lão đại đang… Khụ khụ…”

“Không có khả năng không có khả năng, lão đại đã từ chối lời tỏ tình của Thẩm giáo thảo, với cái loại nghèo kiết xác như Tiêu Ngôn kia có thể lọt vào mắt xanh của lão đại được chắc?” Nữ sinh nói lời này tên là Lưu Tranh, là tùy tùng trung thành nhất của Hứa Ngọc, cô nàng vừa mới nói xong lời này.

“Hức! Ô ô… Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, sâu quá, đau muốn chết!”

“A a a~ Thoải, thoải mái quá!”

Trong wc truyền ra tiếng nữ thét chót tai đánh bạch bạch lên mặt cô nàng.

Tức khắc mấy cô gái đứng ngoài cửa lặng ngắt như tờ, gương mặt mỗi người đều đỏ tới nhỏ máu.

Trong gian wc nữ nhỏ hẹp, thiếu niên trên mặt xanh tím, khóe mắt còn có vệt nước phía sau lưng dựa vào trên vách tường, hạ thân không tự chủ được hướng lên trên chống vào cơ thể cô gái đang đau tới phát khóc kia, tiếng nói trầm thấp hơi run: “Tôi đã nói rồi, cô sẽ hối hận.”

Mới vừa rồi, sau khi dươиɠ ѵậŧ thích ứng được với tiểu huyệt chặt chẽ kia, kɧoáı ©ảʍ khi bị hung hăng hút chặt rồi xoắn lấy mãnh liệt tiến vào khắp cơ thể hắn, khiến cho hắn bắt đầu chống đối lại cô theo bản năng.

Nhưng mà mới thọc có vài cái mà thôi, hắn không hề nghĩ tới thế mà Hứa Ngọc sẽ phát khóc.

Thiếu nữ tóc bạc thân thể nhũn ra nằm liệt ở trong ngực hắn, hai mắt mê ly, tay nhỏ chui vào bộ đồng phục ngay ngắn của thiếu niên, đầu ngón tay lưu lại vài dấu vết nhàn nhạt.

Mỗi khi dươиɠ ѵậŧ xẻo cọ vào điểm mẫn cảm trong thân thể cô, kɧoáı ©ảʍ như là điện giật chui thẳng vào da đầu cô, vừa ngứa ngáy lại sung sướиɠ, chọc cho cô thở dốc liên tục: “A a a a~ Sướиɠ quá! Sắp bị cục cưng của Ngôn Ngôn ȶᏂασ chết mất…”

Tiêu Ngôn vốn muốn cho cô khóc càng lớn tiếng hơn, làm cho cô hoàn toàn sợ hãi hắn nhưng mà sao Hứa Ngọc lại đột nhiên không khóc nữa?

Tiêu Ngôn không có thời gian dư thừa tự hỏi về vấn đề này, một đoàn dục hỏa ngưng tụ dưới hạ thân làm cho sắc mặt của hắn biến đổi.