Chương 12: Quyển 1 - Chương 9

Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc tôi xuyên sách đã được một năm.

Suốt một năm nay, tôi sống sa đọa, ngày đêm điên đảo, hút thuốc và uống rượu không ngừng.

Còn Ninh Hàng, có lẽ vì anh ấy hơn tôi hai tuổi, một người đàn ông sắp ba mươi tuổi trong hai năm tới, cũng coi ngày như đêm, đêm cũng như ngày giống như tôi, hút thuốc và uống rượu như tôi, nhưng người đàn ông này, cơ thể không thể chịu được như tôi, tôi không sao nhưng cơ thể anh ấy lại suy sụp.

Bị ung thư dạ dày.

Bên trong khu VIP của bệnh viện tư nhân.

Ninh Hàng nằm trên giường bệnh, vẻ mặt đau khổ: “Em gái, anh còn trẻ mà đã bị ung thư dạ dày, tại sao ông trời lại đối xử với anh như vậy!”

Tôi: “Anh hai, anh được chẩn đoán sớm, sẽ không chết.”

Ninh Tuần: “Ai bảo em uống rượu, hút thuốc nhảy Disco suốt đêm, đáng đời.”

Ninh Hàng cảm thấy thật không công bằng: “Anh à, anh đang cố ý nhắm vào em, anh cố ý nhắm vào em! Em gái anh cũng uống rượu, hút thuốc, nhảy Disco suốt đêm, vậy sao anh không nói em ấy!”

Ninh Tuần nghiêm mặt nói: “Trước đây anh nói hai người còn ít sao, chẳng qua em gái nhỏ kia so với cậu cũng bớt làm người khác lo lắng hơn, ít nhất em ấy biết uống rượu và hút thuốc nên có chừng mực, mà cậu chỉ lao vào hút thuốc, uống rượu, hút thuốc, uống rượu và chết.”

Ninh Hàng cả kinh: “Anh cả, em là bệnh nhân đấy! Bệnh nhân! Bệnh viện quy định rõ ràng không được dùng lời nói làm cho bệnh nhân khó, sẽ khiến tâm trạng bệnh nhân không tốt, ảnh hưởng đến việc điều trị!”

Bố Ninh và mẹ Ninh bước vào phòng bệnh, mẹ Ninh đau lòng cho con trai mình, giọng nói của bà dịu đi: “Tiểu Hàng, con thấy bây giờ thế nào? Vết thương sau phẫu thuật còn đau không? Thật là làm mẹ đau lòng muốn chết, dùng dao ở trên người con còn đau hơn so cắt thịt của mẹ.”

Bố Ninh bất mãn ho một tiếng “khụ”: “Mẹ hiền sẽ chiều hư con.”

Mẹ Ninh liếc mắt một cái, bố Ninh lập tức mất đi vẻ hùng hồn trước đó: “Bố nghiêm khắc cũng thường có những đứa con trai không hiếu thuận.”

Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn chứng minh địa vị gia đình của bố Ninh rất đáng lo ngại.

Sau đó, bố Ninh nhìn tôi đầy yêu thương: “So với thằng nhóc này, vẫn là em gái của chúng ta ngoan ngoãn hơn.”



Bỗng giọng điệu của bố Ninh thay đổi:“Tiểu Duệ, gần đây con có thích đứa nào không? Nếu có, con có thể đưa nó về cho bố mẹ nhìn thử...”

Từ khi biết đến tôi có chàng trai yêu thích, trọng tâm câu chuyện thay đổi vô cùng lớn.

Nói đến đây, mẹ Ninh quên mất quý tử của mình mà nhìn tôi nói: “Tiểu Duệ à, mẹ muốn làm bà ngoại.”

Một năm trôi qua, vì cuộc hôn nhân thất bại giữa tôi và Phó Tư Lâm, bố Ninh và mẹ Ninh không dám thúc giục tôi lấy chồng quá nhiều.

Mà hai người con trai khác của nhà họ Ninh cũng không phải là ứng cử viên thích hợp để giục kết hôn.

Ninh Tuần một lòng một dạ đối xử với tập đoàn nhà họ Ninh như một người vợ bằng cả tấm lòng và trái tim của mình, điều này khiến cho bố Ninh và mẹ Ninh không dám thúc giục người con trai lớn chăm chỉ này kết hôn, vì sợ rằng nếu thúc ép anh ấy quá mức sẽ ép Ninh Tuần đến mức mặc kệ việc kinh doanh của công ty, như vậy bọn họ không thể tiếp tục làm “ông chủ mặc kệ”*, bay khắp nơi toàn thế giới.

(*) Ai đó yêu cầu người khác làm việc nhưng bản thân không làm gì.

Nói cho cùng, Ninh Tuần là người duy nhất có thể trông cậy vào trong ba anh em nhà họ Ninh.

Còn Ninh Hàng, mấy năm trước vì vấn đề tình cảm, suýt chút nữa bị bệnh thần kinh nên họ không dám giục Ninh Hàng kết hôn.

Việc này vòng tới vòng lui, cuối cùng đối tượng giục kết hôn lại rơi xuống đầu tôi.

Bởi vì tuy đã ly hôn nhưng tôi không có vấn đề gì về tinh thần ngoài sự khác biệt về tính cách so với Ninh Duệ trước đây, trong mắt họ, tôi vẫn là chiếc áo bông nhỏ đáng yêu tri kỷ.

Lúc này Ninh Hàng cũng cắm một chân vào: “Em gái, nói thật, anh cũng rất muốn làm bác rồi.”

Ninh Tuần và tôi đã có một mặt trận đoàn kết hiếm có, đồng thời nhìn về phía Ninh Hàng, trăm miệng một lời nói: “Em/anh cũng rất muốn làm cô/bác.”

Ninh Hàng: “Ninh Duệ, đồ phản bội!”

Trong lòng anh ấy mặc niệm: Trước đây đều là anh và em ở cùng một mặt trận, làm sao mà em và anh cả lại đứng cùng nhau.



Kẻ phản bội, kẻ phản bội Duệ!

Sau đó, bố Ninh và mẹ Ninh lại đưa ra chủ đề về cuộc hôn nhân của tôi, tôi trốn tránh chủ đề thúc giục kết hôn với lý do tạm thời tôi chưa có ý định kết hôn.

Kết hôn?

Hôn nhân là điều không thể trong cuộc đời này~

Độc thân không thích sao!

—— Đừng nhìn Ninh Hàng cao như vậy, kỳ thật tên này lá gan rất bé.

Người nhà họ Ninh đã bố trí vệ sĩ và người chăm sóc trong bệnh viện, nhưng Ninh Hàng không bằng lòng, anh ấy thực sự yêu cầu cô em gái yếu ớt là tôi ở lại với anh ấy đêm nay, lý do anh ấy đưa ra là: “Em à, hôm nay anh phẫu thuật xong, sợ mình không có người nhà bên cạnh canh giữ, nửa đêm nằm ngủ vết thương nứt ra, không ai phát hiện kịp thời chết vì mất máu thì phải làm sao bây giờ...”

“Anh, anh đang lo lắng vô căn cứ.”

“Em à, anh như vậy gọi là Ninh Hàng đau thương.” Ninh Hàng lo lắng cho vết thương nên gọi tắt là Ninh Hàng đau thương, sợ tôi không hiểu ý nên nói thêm: “Không phải là thương trong thương tâm(đau lòng) mà là thương trong vết thương.”

Cái tên thích làm ra vẻ này!

Vào đêm thứ hai, anh ấy vẫn yêu cầu tôi ở lại bệnh viện với lý do tương tự.

Tuy nhiên, một câu kia của Ninh Hàng: “Anh sợ không có người nhà thân yêu nhất trong gia đình bảo vệ mình. Nửa đêm ngủ mà miệng vết thương nứt ra. Không ai phát hiện ra kịp thờ chết vì mất máu thì phải làm sao bây giờ...” Chỉ với một câu này của anh ấy, tôi cam tâm tình nguyện ở lại bệnh viện với anh ấy.

Người nhà.

Cuối cùng một ngày, tôi có thể bảo vệ người khác như một thành viên trong gia đình.

Điều này chứng tỏ rằng tôi cũng cần thiết.

Cảm giác như vậy rất tuyệt.