Chương 13: Quyển 1 - Chương 9

Đêm thứ ba.

Nửa đêm, thằng nhãi Ninh Hàng này ngồi trên giường bệnh kêu đói, không chịu ngủ, nắm lấy tay tôi vô cùng đáng thương tỏ vẻ tội nghiệp nói: “Em gái, anh đói quá.”

Ninh Hàng hồi phục rất tốt, đã có thể ăn cơm vào đêm thứ hai sau ca phẫu thuật.

“Nếu không thì em ra ngoài mua cho anh chút gì đó để ăn đi?”

“Anh hai, giữa đêm khuya, anh nhẫn tâm sai bảo một cô gái nhỏ nhắn thanh tú dễ thương như thế này sao?”

“Nhẫn tâm.”

“Tuyệt giao.”

“Không, em gái, em thật tàn nhẫn! Em thật tàn nhẫn! Em thật vô lý!”

“Anh à, thế thì anh không nhẫn tâm sao! Không tàn nhẫn sao! Không vô lý sao!”

“Không, em tàn nhẫn hơn! Tàn nhẫn hơn! Vô lý hơn!”

“Được rồi, em sẽ đi mua cho anh.”

Dưới sự chịu thua của tôi, cuối cùng tôi đã kết thúc cuộc đối thoại kiểu Quỳnh Dao nồng nặc này.

Tôi không rành đường gần bệnh viện nên muốn gọi cơm hộp, nhưng đã gần ba giờ sáng, quán cơm hộp cũng đã đóng cửa. Dù vẫn còn một số quán cơm, rất khó để tìm đồ ăn nhẹ phù hợp với Tiểu Hàng Hàng thích làm ra vẻ của nhà chúng ta.

Tôi lái xe một cách mù quáng và lượn một vòng quanh bệnh viện.

Càng lái càng xa.



Lái xe khoảng mười phút, cuối cùng tôi cũng thấy một quầy thịt nướng BBQ tên là “Nhị đại gia thích ăn nướng BBQ”, họ kinh doanh đồ ăn vặt đêm khuya, định đóng cửa hàng nhưng việc đóng cửa bị gián đoạn bởi một người khách bất ngờ như tôi.

Nửa giờ sau, tôi xách một nồi cháo nhỏ trong túi xanh bảo vệ môi trường bước lên bậc thang lầu một. Khi tôi vừa định đi về hướng thang máy, thì bị người sau lưng tông mạnh, tôi gần như cầm theo nồi cháo ngã xuống đất.

Người nọ nhanh chóng xin lỗi: “Xin lỗi.”

Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh ta: “Không sao đâu.”

Suy cho cùng, những người đến bệnh viện đều là bệnh nhân hoặc người nhà của họ nên không cần so đo cái gì.

Nhưng giây tiếp theo, tôi nhìn lên, đập vào mắt tôi là khuôn mặt của Phó Tư Lâm.

Quả thực là đúng với câu nói oan gia ngõ hẹp.

Tôi nhìn anh ta vài giây, lặng lẽ rời mắt và bước một bước, cố gắng tránh xa anh ta một chút.

Nhưng con người luôn thấp hèn, trước khi ly hôn anh ta đối với tôi thật vô lý, sau khi ly hôn thì thích động tay động chân. Phó Tư Lâm đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay tôi, nói: “Ninh Duệ, đã lâu không gặp.”

Tôi khẽ gật đầu với anh ta, coi như đáp lại, hất tay anh ta ra, chuẩn bị rời đi.

Phó Tư Lâm hỏi: “Cứ lạnh lùng như thế sao?”

Tôi liếc nhìn anh ta: “Vậy thì anh nghĩ tôi nên đối với anh nồng nhiệt như thế nào, anh thật sự cho rằng hiện tại anh đang ở Brazil, còn tôi phải nhảy một điệu samba nồng nhiệt với anh sao?”

Phó Tư Lâm đột ngột nói một câu: “Vợ tôi sắp sinh.”

Đầu óc tôi lúc đó đầy suy nghĩ: Việc này thì liên quan gì đến tôi, cũng không phải của vợ tôi.

Vào tháng tám năm ngoái, một số phương tiện truyền thông đã tiết lộ Phó Tư Lâm và Dina - cũng chính là bà Phó, xuất hiện trong bệnh viện cùng một lúc, trong bài báo còn đăng kèm bức ảnh chụp chiếc bụng căng phồng của Dina. Chắc là khi kết hôn, chiếc váy cưới mà Dina mặc là cố tình thiết kế để che đi phần bụng của cô ta, nên người bên ngoài không thể nhìn thấy gì, nhưng cô ta sinh vào tháng hai, từ tháng tám năm ngoái đến tháng hai năm nay, ừm, hai người bọn họ đó có tiến độ nhanh hơn bao giờ hết.



“Vậy thì xin chúc mừng.”

Phó Tư Lâm âm dương quái khí hỏi: “Là thật lòng chúc mừng sao?”

Tôi rất muốn trừng anh ta một cái, hỏi anh ta não có bị kẹt vào cửa hay không, quên đi... Tôi không cần cùng người tàn tật nói nhảm: “Anh cứ coi như không phải tôi thật lòng đi.” Tôi thậm chí không muốn nói lời tạm biệt với anh ta, quay người đi đến thang máy, nhấn nút thang máy và đợi thang máy đến.

Phó Tư Lâm đột ngột đi theo đến, tôi bước vào thang máy và ấn tầng bảy, anh ta cũng vào và ấn tầng hai.

Thang máy lên đến tầng hai. Khi Phó Tư Lâm bước ra khỏi thang máy, anh ta đột nhiên nói: “Đừng cố phá hoại cuộc hôn nhân của tôi với Dina.”

Tôi rất không nói nên lời.

Câu nói tự mình đa tình này được phản ánh một cách sinh động trên người Phó Tư Lâm.

Là một con người, tôi chưa bao giờ thấy một người tự luyến như vậy.

Ai có thời gian phá hủy cuộc hôn nhân của anh ta...

—— Bảy giờ sáng, tôi rời bệnh viện và về nhà để ngủ bù.

Buổi tối bảy giờ, tôi lại đến phòng bệnh, bảo vệ anh hai thích làm ra vẻ kia của tôi.

Sau đó... Tôi thực sự nhìn thấy một người quen trong phòng bệnh.

Đó là “gã cặn bã đeo kính” mà tôi từng ‘hẹn’ trong một quán bar.

Lần cuối cùng tôi gặp anh là trong bữa tiệc rượu của Ninh Hàng, nửa năm sau vậy mà lại gặp nhau ở bệnh viện.

Lần trước, Ninh Hàng không giới thiệu anh với tôi, nhưng tối nay Ninh Hàng lại chủ động nhắc tới: “Em gái, em còn nhớ không, đây là anh Ti Cảnh mà em thích bám theo nhất khi còn nhỏ.”