Chương 32: Quyển 1 - Chương 20

“Nhưng sau này anh lại phát hiện, em thật sự giống như lời anh hai em nói, rất khác với em của trước đây.” Ti Cảnh quay lưng về phía tôi, nên tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh.

“Lúc chúng ta gặp nhau ở quán bar, thậm chí em còn không biết anh là ai.” Nói xong, Ti Hàng từ từ quay người lại, ánh mắt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, vừa khó hiểu vừa nghi ngờ hỏi: “Cuối cùng em là ai?”

Nếu tôi không thừa nhận, tôi sẽ luôn là Ninh Tuệ.

Là chim bồ câu chiếm tổ chim khách, chiếm đoạt mạng sống của người khác, là một điều trái đạo đức.

Vì vậy, khi Ti Hàng hỏi tôi, hỏi kẻ vô đạo đức này là ai, tôi thẳng thắn nói: "Em là Ninh Duệ. Ngoài Ninh Duệ ra, em còn có thể là ai nữa chứ.”

Ti Hàng kiên quyết nói: "Em là cô ấy, nhưng em lại không giống cô ấy.”

Tôi vô cùng thích thú nói: "Ồ? Thế à.”

"Người nhà họ Ninh của em đều cho rằng em đột ngột sốt cao nên đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, nhưng trong thời gian tiếp xúc với em, tôi nhận thấy sở thích của em hoàn toàn khác với trước đây hơn nữa em cũng đã quên nhiều thứ. Nhưng tôi cũng giống như Ninh Hàng và những người khác, lựa chọn chấp nhận em khác trước kia.”

Tôi không có kiên nhẫn để nghe những lời vô nghĩa của anh: "Đừng nói nhảm nữa, hôm nay anh hẹn em ra ngoài cuối cùng là muốn nói gì. Nếu như anh cứ khăng khăng nói chuyện kết hôn, thế thì từ giờ phút nào, em và anh cắt đứt liên lạc, không bao giờ liên lạc với nhau nữa.”

"Em đang uy hϊếp anh à?”

Trên mặt tôi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Là em đang cảnh cáo anh.”

Tôi cầm một chiếc ly trên quầy bar, đi tới chỗ Ti Cảnh, nhìn anh bằng ánh mắt hờ hững.



Ti Cảnh không biết tôi muốn làm gì: "Tiểu Duệ, em...”

Tôi buông chiếc ly thủy tinh đang cầm trên tay ra, cái ly rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng, biến thành một đống mảnh vỡ thủy tinh, dưới ánh đèn phản chiếu một tia sáng rất đẹp.

Khả năng chịu đựng của tôi đối với những người khác không phải người nhà họ Ninh đều có giới hạn. Xuất phát từ hứng thú đối với Ti Cảnh, tôi dễ dàng tha thứ cho anh, là nhượng bộ lần nữa.

Nhưng tôi không thích mọi chuyện lặp lại quá ba lần.

Trước đây anh đã đè tôi ra xe nói thích tôi. Tối nay khi đã cách xa nhau ba tháng, anh lại hỏi tôi có đồng ý kết hôn với anh không Lần đầu tiên, anh nói với tôi rằng anh thích em và tôi đã tha thứ cho những lời nói này của anh rồi.

Nhưng đêm nay, anh đã nói ra hai chữ kết hôn với tôi.

Như tôi đã nói, tôi là một người rất kỳ lạ, có thể phải lòng một người đàn ông trong chớp mắt, nhưng tôi sẽ không duy trì sự yêu thích quá lâu với bất cứ người đàn ông nào cả. Hơn nữa, khi để tôi nhận ra người nào đang yêu tôi sâu sắc, thì tôi sẽ sinh ra sự chán ghét tâm lý với anh ta.

Đây là lần thứ hai, tôi sinh ra sự chán ghét đối với Ti Cảnh.

Nếu tôi thực sự chán ghét ai đó, tôi sẽ vô tình để lộ ra một mặt rất đen tối và điên rồ của bản thân.

Vì vậy, tối nay, tôi đã hoàn toàn bùng nổ rồi.

So với một người điên thực sự, một người bề ngoài giống như một người điên, nhìn thì bình thường nhưng thực chất trong lòng lại ác độc càng có tính công kích hơn.



Khi tôi chia tay với người đầu tiên là Chu Nghiên, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.

Khi tôi chia tay với người thứ hai thì mọi chuyện cũng diễn ra tốt đẹp.

Nhưng tôi đã gặp một tai nạn nhỏ khi tôi chia tay với người bạn trai thứ ba. Anh ta có hơi cứng đầu và không muốn chia tay tôi nên sau đó tôi đã dùng một thủ đoạn nhỏ, hẹn gặp anh ta ở một con đường bỏ hoang, cũng gọi điện nói cho anh ta rằng, nếu anh ta vẫn đứng nguyên ở đây, sẽ không chia tay với anh ta.

Anh ta đã vui vẻ đồng ý.

Vì thế ngay khoảnh khắc anh ta đồng ý, tôi nhấn ga lao thẳng về phía anh ta.

Khi phải đối mặt với vấn đề nguy hiểm đến tính mạng thì theo tâm lý, cuối cùng anh cũng tránh sang một bên.

Trên thực tế, tôi đã dành một khoảng cách nhỏ để đầu xe phía trước không thực sự đâm vào anh ta.

Nhưng anh ta vẫn di chuyển.

Và tối nay, trong trường hợp Ti Cảnh sẽ đeo bám tôi trong tương lai, tôi lại giờ mánh khóe cũ, nhặt một mảnh vỡ hình con dao găm từ những mảnh thủy tinh trên mặt đất và đưa cho anh: "Nếu anh đã nói thích em, thế thì anh có sẵn sàng chết vì em không?”

“Em nghĩ cái chết là món quà đẹp nhất để tri ân tình yêu.”

Tôi vỗ tay cười, cười một cách điên cuồng, và cười một cách cuồng nhiệt, hoàn toàn để lộ cho anh ta bộ mặt mà Ti Hàng chưa từng thấy trước đây, nói bằng giọng nói đầy lẳиɠ ɭơ: “Cho nên, cắt cổ tay và tự sát đi, trong một mảng máu đỏ tươi để thể hiện lòng trung thành tuyệt đối với em.”

Ti Hàng nhìn tôi chằm chằm, trong đáy mắt anh còn có chút suy nghĩ, không tìm tòi nghiên cứu nữa mà kinh ngạc.