Chương 33: Quyển 1 - Chương 21

Tần Lộc Minh và Tiêu Ân Như rất yêu thương tôi. Họ nói tôi rất khác trước đây, hai người họ thích tôi của bây giờ hơn.

Hai người giữ tôi ở nhà họ Tần trong một thời gian dài, ở một lần đến tận nửa năm.

Trước mặt vị trưởng bối Tần Lộc Minh mạnh mẽ và nghiêm nghị này, tôi luôn cố gắng duy trì vẻ khôn khéo dịu dàng, không hề quan tâm đến việc ăn chơi đàn đúm.

Mỗi ngày tôi đều ngoan ngoãn uống trà, chơi cờ, trồng hoa và trêu đùa những con chim với ông ấy. Có đôi khi ông ấy sẽ đưa tôi đến gặp các đối tác kinh doanh ở Philippines hoặc gặp gỡ các quan chức chính trị.

Tôi có thể nhìn ra Tần Lộc Minh đang muốn giao một nửa gia sản và quyền lực còn lại của nhà họ Tần cho tôi.

Ông nói, khi ở nhà máy bỏ hoang, tôi đã cầm súng chống lại cái nhìn bình tĩnh của Dina. Trông tôi rất có khí phách của ông năm đó nên ông muốn bồi dưỡng một mầm cây như tôi thật tốt.

Nhưng tôi thực sự không hề muốn trở thành một người nắm quyền lực, Tần Lộc Minh hiểu được những suy nghĩ trong lòng tôi nên ông không ép buộc tôi phải tiếp nhận.

Nửa năm nay ở Philippines, tôi xem như đã cắt đứt liên lạc với Ti Cảnh.

Một thời gian sau, trong lúc gọi video nói chuyện phiếm với Ninh Hàng, tôi vô tình nghe anh ấy kể lại chuyện bà cụ Ti bị bệnh nặng cách đây nửa năm. Ti Cảnh kết hôn, bà cụ Ti qua đời, sau đó lại đến chuyện Ti Cảnh ly hôn.

Trước khi bà cụ Ti qua đời, bà ấy nắm tay Ti Cảnh nói: "Bà luôn nghe nói cháu có thích một cô gái. Trước khi bà nội rời đi, cháu có thể nào mang cô bé ấy về cho bà nội nhìn thử không? Nếu có thể, bà muốn tận mắt chứng kiến cảnh hai cháu kết hôn.”

Thì ra đêm hôm đó, Ti Cảnh tùy tiện đề nghị kết hôn với tôi là vì lý do này.

Thật không may, Ti Cảnh yêu tôi. Nhưng tôi không yêu anh.

Tôi luôn theo đuổi sự tự do tự tại, không muốn chịu trách nhiệm. Tôi biết rõ thứ gọi là dừng đúng lúc đúng chỗ, khi nào cần chấm dứt sẽ chấm dứt, vì thế sau khi tách ra vào đêm đó, tôi không hề thám thính quá nhiều chuyện riêng của Ti Cảnh.

Những chuyện của nhà họ Ti, nếu Ninh Hàng không đề cập tới thì tôi cũng sẽ không biết.

Cho khi tôi ở lại Philippines đến tháng thứ bảy, nhà họ Ninh truyền đến tin tức mẹ Ninh bị bệnh, nói bà thật sự rất nhớ tôi. Đến lúc này Tần Lộc Minh mới bằng lòng cho tôi về nước.

Tôi lập tức lên máy bay tư nhân của nhà họ Tần về nước.

Ninh Hàng đón tôi rất sớm, trái ngược với vẻ mặt hoảng loạn của tôi là vẻ mặt bình tĩnh của Ninh Hàng. Điều đó tạo ra một sự đối lập vô cùng mạnh mẽ.

Anh ấy lái xe đưa tôi trở lại nhà họ Ninh chứ không phải đến bệnh viện. Ngay khi bước vào nhà họ Ninh, trong tôi bắt đầu xuất hiện một linh cảm.

Quả nhiên, tôi thấy mẹ Ninh và Lương Âm đang ngồi trên ghế sô pha, hai người vừa trò chuyện vui vẻ vừa xem ti vi...



Tôi nhìn về phía Ninh Hàng - người hiểu rõ tình hình hiện tại nhất: "Anh hai, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Ninh Hàng bất đắc dĩ nhún vai: "Mẹ thấy ông ngoại vẫn cứ nhất quyết không chịu thả em về nên mới sử dụng kế giả vờ bệnh. Mẹ nói cứ lừa em về trước rồi tính sau.”

Nghe thấy giọng nói của tôi và Ninh Hàng, mẹ Ninh lập tức quay đầu lại. Sau đó bà nhanh chóng bước tới ôm chầm lấy tôi: "Tiểu Duệ của mẹ! Mẹ cứ tưởng mẹ mất con rồi đấy!”

Ninh Hàng nhỏ giọng thì thầm một cách cực kỳ ghen tị: "Rõ ràng một tuần trước mới gặp ở Philippines, thế mà mẹ còn nói đến mức đó!”

Mỗi năm mẹ Ninh đều sẽ đến ở nhà họ Tần một khoảng thời gian nhất định để bầu bạn với bố mẹ mình. Tuần trước bà vừa mới rời khỏi Philippines trở về nước.

Lương Âm cũng đi tới. Cô ấy bỏ Ninh Hàng qua một bên và tươi cười nhìn tôi: "Tiểu Duệ à, cuối cùng em cũng về rồi.”

Sự ghen tỵ trên mặt Ninh Hàng càng lúc càng sâu đậm, anh ấy bắt đầu than thở nói: "Mẹ không thương, vợ không yêu! Tôi quả thật là một người đáng thương mà!”

Có lẽ tình yêu đã khiến Ninh Hàng trở nên trẻ con hơn trước. Tôi bắt đầu trêu chọc anh ấy: "Anh hai, em là người được cưng nhất trong nhà đấy. Anh muốn tranh sủng với em sao? Tốt nhất là cút sang một bên đi!”

"Em càng lúc càng không biết xấu hổ mà!”

"Chẳng phải vì em học theo anh sao?”

"Mẹ, mẹ nhìn em gái con đi! Em ấy còn dám nói con không biết xấu hổ nữa đấy!”

Cãi nhau với Ninh Hàng là chuyện thường xảy ra như cơm bữa. Nhưng bình thường Ninh Hàng sẽ không thể nào cãi thắng tôi, cũng có thể vì anh ấy cố ý nhường tôi.

Mẹ Ninh thiên vị mở miệng giúp đỡ tôi: "Không được bắt nạt em gái.”

Lương Âm cũng đứng về phía chúng tôi: "Mẹ nói đúng đó.”

"Mẹ và chị dâu thật tốt!" Tôi ôm mỗi người một bên, nắm lấy tay của mẹ Ninh và Lương Âm một cách thân mật: "Mẹ, chị dâu, dù sao cũng quá nhàn rỗi, tốt hơn hết là chúng ta đi mua sắm thôi!" Bản thân tôi rất không thích mua sắm, tôi cảm thấy mua sắm quá mệt mỏi và rắc rối.

Nhưng nếu đi mua sắm với mọi người trong nhà thì tôi sẽ vô cùng cam tâm tình nguyện.

Lương Âm nhiệt tình đáp lại tôi: "Đi thôi!”

Mẹ Ninh cũng cười nói: "Đi thôi, Tiểu Duệ.”

Ninh Hàng: ... Lại không có ai định mang tôi theo à?



Buổi tối, Đường Đường cứ nhất định bám lấy tôi, cậu nói muốn được cô dỗ ngủ.

Tất nhiên tôi sẽ không từ chối yêu cầu của một đứa bé đáng yêu như vậy nên ngay lập tức trở về phòng tắm rửa sạch sẽ thơm tho, cuốn trôi đi cảm giác mệt mỏi khi đi mua sắm suốt cả ngày. Sau đó, tôi đứng trước phòng Đường Đường và gõ nhẹ cửa phòng cậu.

Đường Đường cực kỳ vui vẻ chạy xuống từ trên giường.

Cậu mở cửa như một quý ông nhỏ, làm bộ nói: "Cô nhỏ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu của con, xin mời cô vào!”

Khi mẹ Ninh đi Philippines, thỉnh thoảng bà có khi mang theo Đường Đường đi chung nhưng nhiều lúc Đường Đường phải đi học nên cậu thường xuyên phải liên lạc với tôi thông qua điện thoại di động của Ninh Hàng. Vì thế, đêm hôm đó, nhóc con này lại thêm một yêu cầu khác: "Cô ơi! Con muốn cô vừa ôm vừa dỗ con chìm vào giấc ngủ, được không cô?”

Sao lại không chứ? Tất nhiên là được rồi.

Tôi ôm chặt lấy thằng bé, hai bàn tay nhỏ bé của Đường Đường nhẹ nhàng đặt lên lưng tôi: "Cô ơi! Đường Đường rất nhớ cô đó ạ.”

"Cô cũng rất nhớ Đường Đường...”

"Cô có thể kể cho con nghe một câu chuyện cổ tích không?”

"Đường Đường muốn nghe chuyện gì nào?”

"Câu chuyện sói xám bắt cừu con!”

"Được rồi, cô sẽ kể cho con nghe!”

Sau khi dỗ Đường Đường ngủ say, tôi đi xuống phòng khách tầng một.

Trong phòng khách, bố Ninh và Ninh Hàng đang ngồi trên hai ghế gỗ màu xám đánh cờ.

Còn mẹ Ninh và Lương Âm thì ngồi trên ghế sô pha cùng xem bộ phim gia đình cẩu huyết nào đó. Hơn nữa thỉnh thoảng hai người còn trao đổi với nhau một chút trông có vẻ rất tâm đắc.

Bố mẹ tôi, anh chị dâu của tôi, ai cũng có đôi có cặp, hai bên đều yêu thương lẫn nhau.

Khung cảnh bốn người trông rất yên bình.

Tôi cảm thấy vui lòng, vô cùng vui mừng.

Sau khi xuyên sách, tôi đã đón nhận được rất nhiều điều tôi chưa bao giờ có. Tôi thật lòng cảm thấy cuộc sống của mình cực kỳ viên mãn.