Chương 39: Quyển 1 - Chương 25

Tổng giám đốc Ti thẳng thắn: “Cả tập đoàn Phó Thị, tôi đều cảm thấy hứng thú.”

Tôi giơ lý trà lên: “Haiz, vậy chúng ta cùng chung ý kiến rồi.”

Ti Cảnh cũng giơ ly trà lên cụng với tôi một cái: “May mắn có thể cùng chung chí kiến với phó tổng giám đốc Ninh.”

Ninh Hàng không thể tưởng tượng nổi nhìn hai người này, trước khi tập đoàn Phó Thị không tuyên bố phá sản, lại tính toán làm sao chia cắt lĩnh vực ngành nghề của tập đoàn Phó Thị, đúng đều là người ngoan độc… Sáu giờ tối, bãi đậu xe dưới lòng đất của tập đoàn Ninh Thị, tôi vừa nghe điện thoại vừa tìm kiếm xe Ninh Hàng ở đâu.

Sau khi vào làm việc tập đoàn Ninh Thị, tôi cũng lười lái xe, mỗi ngày qua lại đều ngồi nhờ xe của Ninh Hàng.

Bình thường, chủ tịch trong tiểu thuyết, tổng giám đốc hay quản lý cao cấp gì đó, đều sẽ có chỗ đỗ xe chuyên dụng, nhưng bất đắc dĩ Ninh Hàng đỗ xe đều xem tâm trạng mà đỗ, thích làm gì thì làm, thích đỗ ở đâu thì đỗ ở đó, mỗi lần tôi đến bãi đậu xe đều phải quần một vòng mới tìm được xe của anh.

“Đường Đường, là cô với bố sẽ về nhà rất sớm ngày hôm nay… Đúng, được…”

“Ừ, có đúng không, bác cả đã về nhà à? Tốt quá, cô với bố sẽ lập tức về ngay.”

Tôi nghe được tiếng bước chân rất nhỏ xuất hiện phía sau, lập tức cảnh giác, nhanh chóng quẹo vào góc rẽ, tôi vừa tăng nhanh tốc độ, người phía sau bắt đầu cũng tăng nhanh tốc độ đuổi theo.

“Thế nào, đang tìm tôi?” Tôi đi ra từ phía sau của cây cột, nhìn kỹ người đội mũ, khẩu trang với kính râm trước mắt, đem toàn bộ khuôn mặt phụ nữ che lại thật kín đáo: “Đến tìm tôi trả thù? Hay là có người khác thuê cô gϊếŧ tôi?”

Người phụ nữ không hề có chút hoảng loạn khi bị tôi phát hiện, cô ta rất bình tĩnh: “Cả hai đều không phải.”

Giọng nói này, tôi nhận ra: “Cô Phó, sao lại thành như trộm thế này, còn đeo khẩu trang với kính râm.”

“Ninh Duệ, tôi có việc muốn nhờ cô, chúng ta có thể nói chuyện không?”



Từ trước đến giờ, tôi luôn có vẻ mặt khó chịu với người nhà họ Phó: “Tôi không muốn nói chuyện với cô.”

“Ninh Duệ, cô có thể giúp anh trai tôi một chút không?”

Tôi nghĩ Phó Viện đến đây để cầu xin tôi giúp tập đoàn Phó Thị, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới cô ta sẽ tới tìm tôi hôm nay, lại không phải vì tập đoàn Phó Thị mà là đến vì Phó Tư Lâm, có chút giật mình hỏi: “Giúp, giúp thế nào?”

“Trở lại bên cạnh anh trai tôi.”

“Từ khi anh trai tôi cưới Dina xong, nhà họ Phó đi đến vận mệnh sụp đổ, cô ta chính là sao chổi!”

Tôi cảm thấy lời nói Phó Viện quá hoang đường: “Anh trai cô bay giờ có tài cán gì xứng đứng bên cạnh tôi.”

Phó Viện cau mày: “Không phải cô vẫn yêu anh trai tôi sao? Cô liên kết với tập đoàn Dịch Chu bắt nạt tập đoàn Phó Thị, không phải vì để cho anh ấy có thể nhìn thấy sự tồn tại của cô sao, để cô trở lại bên cạnh anh ấy một lần nữa à…”

Chuyện này toàn là từ não suy diễn ra lung ta lung túng, hai anh em nhà họ Phó đều hình như có bệnh, mạch não đều cong queo mà uốn lượn rối loạn.

“Phó Viện, cô mới từ Thôn Phương về à?”

“Cô đang nói cái gì?”

Đúng lúc, Ninh Hàng xuất hiện nói cho cô ta nghe: “Thôn Phương là tên một nơi ở thành phố Nam cùng một tên, nơi đó có một bệnh viện tâm thần của thành phố Nam.”

Phó Viện không kìm chế được nỗi nóng vọt đến: “Ninh Duệ, cô dám mắng tôi có bệnh!”



Tôi dùng cách quật ngã cô ta như từng ở trong bệnh viện đối phó với anh trai Phó của cô ta, cô ta bị tôi quật ngã xuống đất chật vật vô cùng. Giãy dụa, kính râm với mũ cũng rơi trên mặt đất, Ninh Hàng nhìn trên mặt Phó Viện bị thương, ngạc nhiên nói: “Cô bị bạo lực gia đình à?”

Chồng Phố Viện là Lâm Húc – con trai của thành viên trong công ty khoa học kỹ thuật Cao Mậu, trước Phó Viện gả vào nhà họ Lâm xem như là gả thật, do nhà họ Lâm trèo cao, nhưng giờ tập đoàn Phó Thị… Tôi lấy xuống khấu trang che mặt của cô ta, nhìn thấy gương mặt lấm tấm những vết thương.

Cả đời tôi ghét nhất hai loại người, một loại là gạt tiền người khác, loại thứ hai là đánh phụ nữ.

Đang không chạm vào điểm mẫu chốt trong phạm vi của tôi, tôi sẽ không chủ động đi bắt nạt người yếu nhưng cũng không thích làm tổn thương người yếu, tôi buông cô ta ra, lấy một tấm thẻ từ trong túi.

Tấm thẻ này là một tuần trước, lúc tôi cùng Đường Đường đi ra ngoài ăn lẩu nhận được thẻ tuyên truyền liên quan đến phòng chống bạo lực gia đình, trên thẻ có đóng dấu điện thoại tư vấn pháp luật.

Phó Viện vừa cố gắng tấn công tôi, nhưng cô ta cũng không có làm tổn thương tôi được, xuất phát từ tấm lòng hiếm hoi còn tôn trọng của cô ta, tôi không vứt tấm thẻ trên mặt cô ta mà chậm rãi đặt tấm thẻ trên mặt đất, sau đó cùng với Ninh Hàng xoay người rời đi.

Cách xa nhau trăm mét, tôi nghe thấy giọng nức nở của Phó Viện: “Ninh Duệ, cô đang thương hại tôi?”

Tôi từ tốn nói: “Người mạnh bình thường sẽ không thương hại kẻ yếu. Vì cô là kẻ yếu, chỉ xứng bị xem thường không xứng được thương xót.”

“Cô không thương hại tôi, vậy chắc chắn cô đang chế nhạo tôi, đúng không?!”

“Cô nói thế, thì xem như cô nói, tôi đang cười nhạo cô đi.”

Trong bãi đỗ xe rộng rãi, giọng Phó Viện vang lên: “Cô thật sự không thích anh trai tôi sao?”

Tôi xem thường không lãi nhãi thêm lời nào với cô ta nữa, không thèm để ý đến cô ta.

Tôi đi rồi, Phó Viện vẫn còn tự lẩm bẩm: “Làm sao có thể, trước đây cô yêu anh trai tôi như thế, yêu anh ấy chết đi sống lại sao giờ không yêu nữa rồi…”