Chương 40: Quyển 1 - Chương 26

Ninh Tuần về nước ngày đầu.

Cùng với Cao Nhất Mạt đi đến cục dân chính đăng ký kết hôn.

Tuần đầu tiên anh ấy về nước, làm một lễ cưới cho phụ nữ anh ấy yêu, trắng trợn công bố với mọi người anh ấy yêu cô ấy thật lòng.

Ngày thứ mười, anh ấy về nước, tôi với Ninh Hàng cùng từ chức.

Nhà giàu nên có vở kịch lớn về tranh quyền tranh tài sản, ba anh em nhà họ Ninh của chúng tôi cũng không cùng biểu diễn một màn này.

Ninh Tuần không ở đây, tôi với Ninh Hàng vì công ty Ninh có thể nhảy vào nước sôi lửa bỏng bất cứ lúc nào, cũng không tiếc.

Nhưng hiện tại Ninh Tuần đã khôi phục, tôi với Ninh Hàng đã trở về lại những ngày ra oai tác quái làm chuyện lưu manh rồi.

Tôi với Ninh Hàng cũng là những đứa bé bị chiều hư, vì ỷ vào có Ninh Tuần ở đây, ỷ lại vì lẽ đó nên vô pháp vô thiên.

Tập đoàn lại một lần nữa về tay Ninh Tuần cai quản.

Ninh Hàng về lại thế giới điện ảnh của mình, đóng phim rồi.

Mà tôi nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn no chờ chết, tiếp tục làm cá mặn… Giấc mơ, lý tưởng, bằng cấp, tình yêu, công việc.

Toàn bộ cũng không bằng ôm bắp đùi của Ninh Tuần và Ninh Hàng, làm chó đến cá mặn ở nhà họ Ninh trở thành hiện thực.

Bây giờ, người tâm phúc của nhà họ Ninh trở về rồi, tôi phải làm một người thuở khai sơ, chung thủy với một mẫu người, đã nói ăn no chờ chết thì cứ ăn no chờ chết đến cùng.

Người sống một đời, sống phóng túng mới chính là đạo lý.

Tôi thừa nhận, trong xương tôi là đồ vô dụng.



Tôi trở về cuộc sống lười nhác mỗi ngày, nhà họ Tần gọi điện tới nói nhớ đứa cháu gái ngoại này như tôi.

Người lớn tự nói muốn gặp tôi, tôi là tiểu bối tất nhiên nhanh chóng mang hành lý nhanh gọn, bay về Philippines.

Tần Lộc Minh vừa thấy tôi, đã giả đau nói: “Duệ Duệ nhà chúng ta gầy rồi.”

Tôi cũng có thể sẽ vờ yếu ớt oán giận: “Ông ngoại, trước đây cháu có thể ăn hai chén cơm, bây giờ chỉ có thể ăn một chén rưỡi.”

Tiêu Ân Như xoa mặt tôi, gắp rau trên đĩa vào chén tôi: “Chắc là trước đây bận rộn chuyện của công ty rồi, mọi người loay hoay cũng gầy đi.”

Tôi vội vàng gật đầu: “Đúng vậy không sai, vẫn là bà ngoại hiểu cháu nhất…”

Lễ kết hôn của Ninh Tuần tổ chức ở Philippines, toàn bộ người thân của công ty Ninh đều đến nhà họ Tần tham gia tiệc cưới. Mà Ninh Hàng với Lương Âm cũng chỉ lấy giấy chứng nhận chứ không có tiến hàng lễ kết hôn, vì Lương Âm muốn hoàn thành việc học mới cửa hành lễ cưới.

Lương Âm không vội, nhưng Ninh Hàng gấp.

Nhưng anh ấy gấp cũng vô dụng.

Hai anh trai của tôi rất tuyệt, một đôi của anh trai cả, chị dâu cả của tôi là quản chồng rất nghiêm, còn đôi của Ninh Hàng, anh trai của tôi lại quản vợ rất nghiêm.

Lương Âm mất bố mẹ từ nhỏ, chỉ có một người thân duy nhất là dì nuôi cô ấy, cũng đã qua đời vào một năm trước.

Hai thằng cháu của nhà họ Ninh cũng không có bố mẹ, ngay cả người thân cũng không có một người, đều là người cô đơn.

Vì lẽ đó, Tần Lộc Minh sau khi thấy Ninh Tuần với Ninh Hàng kéo vợ về làm lễ cưới xong, đã cho hai cô cháu dâu mỗi người một tấm thẻ ngân hàng đầu tiên, nói nếu như sau này các chị ấy cãi nhau với chồng mình cũng có thể mang con rời nhà bỏ trốn, không cần lo lắng tiền nong.

Ông ngoại thế này, xin hãy tặng cho tôi đi!

--- Ở trong nước, tôi thích thức đêm.

Thói xấu này đến từ Philippines, tôi cũng sửa không được.



Nửa đêm canh ba, thức đêm xem phim ma vì phim ma quỷ thật sự rất đáng sợ, dọa tôi thức trắng cả đêm, núp ở trong chăn luôn cảm thấy bên ngoài chăn có một bàn tay luôn lay tôi.

Ngủ không được, muốn hút một điếu thuốc ép xuống nỗi sợ một chút, nhưng hộp thuốc lá lại trống rỗng, một điếu thuốc cũng không có, tôi lập tức xuống lầu, tìm đến anh trai nhỏ bảo vệ vườn nhà họ Tần, hỏi muộn anh ấy một điếu thuốc hút.

Mượn xong điếu thuốc lá, tôi lại mượn bật lửa của anh trai nhỏ, ngậm điếu thuốc bên mép môi, bước nhàn nhã vào đến mức giống như mấy người ta về hưu dắt chó đi dạo trong công viên, chậm rãi từ từ đi vào vườn của nhà họ Tần.

Dù sao cũng ngủ không được, đi hóng gió một chút cũng được.

Bước từ từ chậm chạp, hút xong điếu thuốc lại quay lại lấy luôn cả gói thuốc và bật lửa của anh trai nhỏ gác cổng kia đi luôn.

Hết cơn nghiện thuốc lại hoàn toàn tỉnh ngủ, lúc tôi đi ngang qua một cái hồ nhìn cá đang bơi qua lại trong hồ muốn câu cá.

Chậm rãi, trời cũng dần dần sáng lên, ngồi ở bên hồ câu cá thật lâu cũng không có con nào mắc câu, ngay lúc tôi đang suy nghĩ có nên về đánh một trận vương giả hay không, không biết từ lúc nào Tần Lộc Minh đã đứng ở sau lưng tôi, một gương mặt hiền hòa nhìn tôi đang câu mấy con cá nhỏ yêu dấu của ông ấy.

Sắc mặt quản gia đứng bên cạnh Tần Lộc Minh tái nhợt, một dáng muốn khóc không dám khóc: “Cô chủ của tôi ơi… Những con cá này là cá vàng cá bạc của ông chủ đấy!

Giống cá quý! Cấm thả câu!”

Tôi ngạc nhiên: “Hả.” Chuẩn bị rút mồi câu ra mặt nước.

Tần Lộc Minh lên tiếng ngăn lại: “Tiểu Duệ không sao đâu, câu đi.”

“Nhưng những con cá này là cá quý của ông ngoại.”

“Ở đây còn có cháu gái ngoại ngoan ngoãn của ông, những có là cá hay không cũng không quan trọng.”

Tôi ngồi xếp bằng ở bên hồ câu cá, Tần Lộc Minh thấy tôi tùy ý như vậy cũng học theo tôi, lựa đại chỗ nào đó ngồi xuống bên cạnh tôi, lại như nói chuyện đến việc nhà với tôi: “Tiểu Duệ, ông ngoại thấy như bây giờ cháu đang lười nhác sống theo sở thích, thật sự rất vui mừng.”

“Có thật không ông ngoại.”