Chương 8: Quyển 1 - Chương 6

Buổi khuyên nhủ dong dài đầy tình cảm của Ninh Tuần không thể khiến tôi và Ninh Hàng “thay đổi bản thân, trở lại làm người.”

Ham chơi vẫn là ham chơi, thích đi quẩy vẫn là thích đi quẩy.

Nửa năm sau, trong một dinh thự trong khu nhà giàu của thành phố Nam, một bữa tiệc tối đang được tổ chức.

Bữa tiệc này là do một tay Ninh Hàng chuẩn bị.

Mục đích chính là để chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của tôi, mục đích thứ hai là chúc mừng tôi đã thoát khỏi khổ ải hôn nhân và trở lại cuộc sống độc thân.

Nhưng không biết tại sao, tôi lại bắt gặp Phó Tư Lâm trong bữa tiệc sinh nhật của mình.

Khi nhìn thấy gã chó chết này, tôi bỗng thấy hơi buồn nôn, như vừa nuốt phải một con ruồi sống.

Giữa tôi và anh ta cách có ba, bốn người, tôi nhìn thấy anh ta, anh ta nhìn thấy tôi, anh ta hơi nhíu mày, định đi tới mở miệng nói gì đó với tôi.

Tôi vừa nhìn thấy vậy liền lập tức quay đầu bỏ đi.

Tôi nghĩ cách tốt nhất để hòa hợp với người chồng cũ Phó Tư Lâm này là chúng tôi không nhất thiết phải chào hỏi khi gặp mặt, trực tiếp coi nhau như người xa lạ là được.

Ngay khi tôi vừa đi đến bàn ăn cầm một ly rượu vang lên thì đột nhiên có người gọi tôi từ phía sau: “Em gái! Thấy anh mặc bộ tây trang này thế nào? Đẹp trai không?” Ninh Hàng nhướng mày đắc ý nhìn tôi.

Tôi giơ ngón cái: “Đẹp trai, đẹp trai lắm!”

Trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, bố Ninh và mẹ Ninh nhất thời không thể có mặt do họ bận đi công tác nước ngoài mấy tháng, còn “ông già” Ninh Tuần thì phụ trách tập đoàn Ninh Thị, người lớn bận việc, cho nên anh ấy đã ra nước ngoài để bàn bạc dự án.

Vì vậy, Ninh Hàng đã lấy tư cách là đại diện phụ huynh, một tay lo liệu và tham dự tiệc sinh nhật của tôi.



Tất nhiên, anh ấy cũng là người quẩy vui nhất trong bữa tiệc sinh nhật của tôi.

"Em gái, sinh nhật vui vẻ.”

Tôi muốn trịnh trọng nói lời cảm ơn với Ninh Hàng, bởi vì trước khi tôi xuyên thành Ninh Duệ thì chưa từng có ai quan tâm đến sinh nhật của tôi.

Đừng nói đến tiệc sinh nhật, bố mẹ tôi còn chưa từng nói lời chúc mừng sinh nhật tôi bao giờ, tôi chỉ nhớ rằng họ đã từng nói với tôi rất nghiêm túc rằng sự tồn tại của tôi, đối với họ không phải là con gái, mà giống như một kẻ thù đòi nợ họ hơn.

Nhưng ai ngờ tôi còn chưa nói ra lời cảm ơn, Ninh Hàng nghiêm túc chưa nổi hai giây đã trực tiếp đưa cho tôi một chiếc thẻ: “Em gái, em tự dùng tiền trong thẻ mua quà sinh nhật nhé. Mật khẩu là sáu số đếm ngược trong chứng minh thư của em đấy. “

Nói xong, anh ấy lập tức bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Ở chỗ tôi không nhìn thấy, Ninh Hàng cầm ly rượu lao vào sàn nhảy, quẩy đến quên mình.

Trước khi xuyên sách, tôi đã tận mắt chứng kiến sự thất bại trong cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi và việc nuôi dạy con cái của họ, cho nên bây giờ khái niệm về tình yêu và hôn nhân của tôi là bỏ mọe đi.

Trong nửa năm qua, tôi đã quen ba người bạn trai.

Mỗi khi cảm giác mới lạ với họ qua đi, tôi đều đá họ luôn.

Họ đều nói rằng tôi ngủ cùng xong liền trở mặt vô tình, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Mỗi lần trước khi bắt đầu mối quan hệ với mỗi người bạn trai cũ của mình, tôi đều nói rõ với họ rằng tôi không hẹn hò với họ vì mục đích kết hôn và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có tương lai với họ, vì vậy đừng đổ quá nhiều tình cảm vào tôi.

Có điều họ - những người thường nhận thức rõ về điều này, vẫn lún vào rất sâu.

Để ngăn tôi bỏ họ, họ sẽ bám riết lấy tôi. Vậy nên tôi sẽ chia tay với họ trước khi họ tiến sâu hơn, ngăn chặn ý đồ muốn kết hôn với tôi của họ.

Tôi sẽ không kết hôn.



Sẽ không có con cái.

Tôi có thể có vô số bạn trai, nhưng tuyệt đối không ai có thể trở thành chồng tôi.

Tôi không có chí hướng cao xa, không có mong cầu sự nghiệp, từ đầu đến cuối chỉ muốn trở thành một phú bà, sau đó ăn uống chơi bời, cô độc tới già trong một cuộc sống giàu sang.

—— Bữa tiệc tối nay có rất nhiều người tới, trai đẹp càng đông hơn, nhưng tôi không có tâm trạng ngắm trai đẹp.

Bởi vì gã chó chết Phó Tư Lâm nguyên buổi tối cứ bám theo tôi, phiền nhiễu như một con chó pug vậy.

Cuối cùng tôi đã thật sự không chịu nổi anh ta nữa, suýt nữa chỉ vào mũi anh ta hỏi anh ta có phải bị chập mạch rồi không: “Theo theo theo… Đi theo tôi làm quái gì, có chuyện thì nói đi.”

“Ninh Duệ, tôi muốn nói chuyện với cô.”

Tôi không kiên nhẫn nói: “Nói cái gì?”

Anh ta nói : “Nói về chuyện giữa chúng ta.”

Tôi nhìn Phó Tư Lâm như nhìn một kẻ ngốc: “Chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi, còn có chuyện gì hay ho để nói nữa chứ?!”

“Bây giờ cô đã trở nên rất kỳ lạ, Ninh Duệ.”

“Tổng giám đốc Phó, hiện tại giữa chúng ta đã không còn quan hệ ràng buộc bởi luật hôn nhân nữa rồi, tôi có kỳ lạ thế nào thì có liên quan gì đến anh chứ?”

“Ninh Duệ, tôi và Dina sắp kết hôn.”

Vẻ mặt tôi tràn ngập vui mừng, thật tâm thật lòng nói: “Vậy thì tôi xin chúc anh và Dina trăm năm hạnh phúc, vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử, con cháu đầy nhà.”