Chương 3

Tôi lập tức ngồi xổm tại chỗ, bịt miệng không dám phát ra tiếng.

"Ăn đi, sao không ăn, mèo không phải là ăn chuột sao?"

Con mèo kêu thảm thiết hơn lúc trước.

Tôi không muốn ở lại lâu hơn nữa, định đứng dậy đi, lại không để ý đến một lon bia rỗng dưới chân.

Tiếng động khiến cho Trì Dục chú ý.

Tôi chậm rãi quay đầu, hắn cũng liếc mắt nhìn qua.

Hắn cười, cười đến thỏa mãn ác độc.

Đầu ngón tay dính đầy máu đang nhỏ xuống những chất lỏng đỏ tươi.

Tôi không khỏi run rẩy, chạy như bay lên lầu.

Kể từ đó, tôi cảm thấy, Trì Dục không phải là người bình thường.

Sau đó lại gặp hắn một lần ở đầu ngõ, càng củng cố thêm suy nghĩ của tôi.

Lúc ấy tôi lén nhìn thấy hắn đang đá một tên côn đồ, một chân sâu một chân nông.

Mặc dù chính hắn cũng bị thương ở mặt, nhưng hắn không để ý, chỉ một lòng một dạ mà đá, vừa đá vừa cười điên cuồng.

Sau đó, cũng gặp hắn bình thường vài lần.

Tuy nhiên vội vàng đối mặt, rồi vội vàng rời đi, không nói chuyện với nhau câu nào.

Nhưng lúc chạm mặt hắn nhiều hơn, có một suy nghĩ trong lòng tôi càng lúc càng kiên định.

Ánh mắt hắn nhìn tôi khác với ánh mắt nhìn người khác.

Trong ánh mắt hắn có vài phần trân trọng.

Sáng sớm, tôi được Trì Dục gọi dậy.

"Bà ngoại tôi về quê rồi, mấy ngày nay nhà chỉ có mình tôi."

Hắn bẻ một miếng bánh mì nhỏ đưa vào miệng, giọng điệu bình tĩnh nói.

Tôi đương nhiên nghe hiểu ý hắn.

"Cảm ơn anh, nhưng lúc mẹ em ở nhà, chắc không cần phiền anh đâu."

Trì Dục hơi dừng động tác, sau đó lại tiếp tục ăn.

Chúng tôi không tiếp tục trao đổi.

Ăn xong bữa sáng, tôi phải về nhà lấy cặp sách, nên đi trước.

Mới vừa lấy chìa khóa ra, cửa nhà tự động mở.

Mẹ tôi khẽ nhấc mi mắt, vẻ mặt mệt mỏi.

"Mẹ..."

"Bốp!"

Một cái tát khiến đầu tôi ù cả đi.

"Bây giờ mày giỏi lắm rồi? Cha mày chỉ tuỳ tiện mắng mày hai câu mà mày bỏ nhà một đêm không về?"

Lúc này cha dượng thò đầu ra, trong tay cầm theo một nửa chai rượu trắng.

Trì Dục vừa vặn từ trên lầu xuống.

Ánh mắt hắn nhìn sang lập tức trở nên tàn nhẫn.

Cha dượng như hiểu ra lý do tối hôm qua không bắt được tôi, âm dương quái khí nói: "Mới nhỏ như vậy đã biết chạy theo đàn ông, đồ lăng loàn."

Mẹ tôi bị lời ông ta kích động, lại giơ tay đánh tôi.

"Mày sao lại thành ra cái dạng này? Sao lại làm tao không bớt lo được hả?"

Tôi đang định chống trả, tay mẹ tôi lại không đánh xuống nữa.