Chương 2

Đầu ngón tay lạnh lẽo của Trì Dục vuốt ve khóe mắt tôi.

"Tôi giúp em, diệt con súc sinh kia."

Tôi động tác khựng lại, lại nức nở lắc đầu.

"Gϊếŧ người là phạm pháp."

Trì Dục bình tĩnh trả lời: "Ai nói tôi muốn gϊếŧ người?"

Tôi lại sững sờ một chút.

Rồi sau đó tiếp tục khóc lóc lắc đầu: "Không được."

"Hửm?" Hắn nhướng mày.

"Không được nể tình."

Đêm nay, tôi không về nhà.

Trì Dục nhường giường hắn cho tôi ngủ.

Hắn trải một tấm chăn mỏng trên mặt đất bên cạnh giường tôi.

Nằm xuống, đối mặt với tôi.

Đã vào thu, đêm rất lạnh.

Tôi có chút ngại ngùng gọi hắn: "Chuyện này, giường này còn rộng lắm, anh lên đi, chúng ta cùng nhau ngủ."

Trì Dục đột nhiên ngồi dậy, khoé môi nhếch lên nụ cười nham hiểm: "Vậy thì tôi không đảm bảo mình sẽ kiềm chế được đâu."

Tôi rụt cổ lại, giấu mặt đỏ bừng vùi vào trong chăn.

Một lúc sau, tôi cảm thấy có một bàn tay vuốt ve đầu tôi.

"Ngủ đi, ngủ ngon."

"Ở đây, rất an toàn."

Mắt tôi cay xè, nước mắt thấm ướt gối.

Chỉ là vài chữ đơn giản, lại làm tôi cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không có.

Cha tôi mất không lâu,

Mẹ tôi đã ở với cha dượng.

Ông ta lừa mẹ tôi, nói ông ta là ông chủ, tự mình làm ăn nhỏ, không lo ăn mặc.

Lúc đầu, ông ta dẫn mẹ tôi và tôi trải qua hai ngày vui vẻ.

Nhưng ngay khi mẹ tôi tin ông ta, kết hôn với ông ta, mọi thứ lại trở về nguyên dạng.

Ông ta căn bản không có tiền.

Ông ta tìm mẹ tôi, chỉ là để tìm người nuôi mình.

Tôi khuyên mẹ tôi nhiều lần ly hôn, nhưng lại bị bà ấy cho rằng tôi không muốn bà ấy được hạnh phúc.

Trong mắt bà ấy, có một người đàn ông bên cạnh thì lúc nào cũng mạnh mẽ hơn một mình.

Vì thế bà ấy đi theo cha dượng chuyển đến ngôi nhà cũ nát này.

Nơi này, cảnh vật xung quanh rất kém cỏi.

Cả khu vực như một bóng tối của thành phố.

Những người thanh niên có chút năng lực đều đã chuyển đi.

Chỉ còn lại những người nghèo như nhà tôi.

Hoặc những gia đình như nhà Trì Dục chỉ còn lại người già trẻ em.

Vào ngày mới chuyển đến, tôi đã đυ.ng phải Trì Dục.

Chúng tôi đi lên.

Còn hắn và bà hắn đi xuống.

Bà của hắn nhiệt tình chào hỏi chúng tôi.

Còn hắn vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Ánh mắt cũng không hề thân thiện.

Chỉ là không hiểu vì sao.

Tôi lại thấy được dịu dàng tiềm ẩn trong đáy mắt hắn.

Tối hôm đó, tôi xuống lầu bỏ rác.

Lại gặp được hắn.

Bụi cỏ bên kia truyền đến tiếng mèo kêu.

Một tiếng nối tiếp một tiếng, nghe có chút thê lương.

Tôi rón rén lại gần, dựa theo ánh sáng phát ra từ cửa ra vào của tòa nhà.

Thì ra Trì Dục ngồi xổm dưới đất, nhét một con chuột chết bầm dập vào trong miệng con mèo hoang.