Chương 10

Một giờ sau, Yên Vy tìm được chiếc hộp đựng vở và bài tập cũ của mình. Tim cô đập thình thịch khi nhìn thấy một chiếc máy ảnh cũ, và dưới những tờ giấy khác là một chiếc điện thoại quen thuộc.

"Ôi chúa ơi! Điện thoại của tớ,” cô nói, giơ nó lên cao như thể cô vừa ghi bàn thắng quyết định trong trận đấu.

Cam vôi vàng bước qua. "Làm tốt lắm! Bây giờ chúng ta cần tìm bộ sạc.”

Cô cau mày khi nghe điều đó. Cô đã quên rằng điện thoại từ lâu không sử dụng bộ sạc USB. "Chết tiệt. Tớ đã không nghĩ về điều đó. Được rồi, tớ sẽ tiếp tục xem qua các hộp này. Chắc chúng nằm cùng một hộp.”

Một giờ tiếp theo, Cam tìm thấy một chiếc máy tính xách tay cũ, nhưng giống như chiếc điện thoại, cậu không thể tìm thấy bộ sạc. Họ xem qua từng mảnh giấy trong chiếc hộp, nhưng không có gì liên quan đến Đình Đình. Yên Vy nhìn tất cả những thứ linh tinh xung quanh và nhận ra rằng cả hai chưa mở được quá nửa số thùng giấy trong nhà kho. Chắc sẽ mất vài ngày để lục soát xong căn hầm. Hoặc vài tuần, nếu bao gồm cả ngôi nhà.

“Yên Vy, đây là một bước tiến lớn. Chúng ta có điện thoại và một máy tính xách tay cũ. Chúng ta sẽ tìm kiếm bộ sạc trực tuyến. Nhất định phải tìm ra thứ gì đó.”

“Cậu nói đúng,” Yên Vy nói, cố gắng che giấu sự phấn khích của mình.

“Ngạc nhiên là mẹ cậu vẫn còn giữ những thứ này,” Cam nói khi cả hai rời khỏi tầng hầm.

“Chắc bà ấy nghĩ chúng có giá trị gì đó, nếu không thì chúng đã biến mất từ

lâu rồi.”

Họ đến đầu cầu thang và thấy bà Lan đang làm gì đó trong bếp. Bà đã dọn một số tờ báo lộn xộn trên bàn ăn.

“Mẹ đã làm bữa trưa. Cả hai ở lại ăn trưa nhé.”

Đó không phải là một câu hỏi, mà là một kỳ vọng.

Yên Vy muốn rời khỏi đây sớm, nhưng Cam đã đồng ý và tiến vào bếp hỏi bà ấy có cần giúp gì không.

Thôi thì ở lại đây thêm một chút cũng được.

"Có tìm được gì không?" bà Lan hỏi.

“Chúng con nghĩ vậy. ” Yên Vy nói. Cô nghĩ nên để cho mẹ cô biết càng ít càng tốt.

“Chắc con đã nói những điều rất kinh khủng nên Đình Đình mới tức giận như vậy,” bà Lan nói khi đang thái một quả cà chua để làm bánh mì.

Yên Vy nổi da gà trước những lời trách móc của mẹ cô. Cô mở miệng định nói, nhưng Cam đã làm điều trước.

“Đình Đình xứng đáng nhận những lời tồi tệ đó. Bởi vì cô ta cũng cư xử tệ với rất nhiều người.”

Đôi mắt nâu của bà Lan mở to. "Là vậy sao? Bác không có ý kiến."

Không ý kiến!

Yên Vy muốn hét lên, nhưng thay vào đó, cô mang salad đến bàn ăn và thực hiện một số bài tập thở trong khi Cam chăm sóc mẹ cô. Đã bao nhiêu lần cô về nhà trong nước mắt vì Đình Đình? Chính cha cô đã cố can thiệp. Ông là người đã lắng nghe cô nói, là người đã nói chuyện với giáo viên về tình hình. Ông ấy là người duy nhất trong nhà quan tâm cô cho tới khi ông rời đi. Mẹ cô chỉ đơn giản bảo cô phải cứng rắn lên.

“Vâng thưa bác. Cô ta là một kẻ bắt nạt. Mọi người đều biết điều đó. Con đã ở đây khi Yên Vy nói điều đó với bác. Con nhớ là bác đã bảo cô ấy phải trở nên cứng rắn và đáp trả lại, vì vậy con đoán Yên Vy đã làm như vậy.”

Cam nói với bà Lan một cách thận trọng nhưng cũng rất kiên quyết. Cậu sẽ không để Yên Vy phải chịu ấm ức trong im lặng, và đó là lý do tại sao cô quý cậu rất nhiều. Dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn luôn có Cam ở phía sau. Cô sẽ không bao giờ có một người bạn nào tốt hơn cậu.

“Bác đã đọc tất cả những điều Yên Vy nói. Bác không bao giờ bảo con bé nói những điều đó."

Yên Vy cắn môi dưới để không phát nổ. Mẹ cô nói những điều như thế mọi lúc. Bà không bao giờ nhận thấy lỗi sai của mình.

“Đôi khi mọi người thúc đẩy mình làm những việc mà bình thường mình sẽ không làm. Nhưng thôi đừng nói chuyện này nữa. Ăn trưa thôi.”

Yên Vy ăn nhanh đến nỗi dạ dày của cô bắt đầu đau lên. Và trước khi bà Lan có thể lôi món tráng miệng ra, Yên Vy đã kéo Cam ra cửa trước.

"Tụi con còn rất nhiều việc phải làm” Yên Vy nói. “Con sẽ gọi cho mẹ sau, tụi con đi đây.”

Bà Lan mở to mắt ngạc nhiên, nhưng bà cũng không giữ họ lại.