Chương 11

“Không tệ lắm,” Cam nói khi họ bước đến bãi đổ xe. Sau đó cậu bật cười và lắc đầu.

“Lên xe đi, chàng trai thông thái.” Yên Vy nói.

Trên đường trở về thành phố, Yên Vy tìm kiếm trên các trang bán đồ cũ chuyên bán các bộ sạc cũ. Cô đã truy cập các trang web và các nhóm mua bán. Thậm chí cô đã gọi một vài nơi và để lại lời nhắn với những người khác. May mắn một cửa hàng ở quận Hà có bán bộ sạc dùng được cho chiếc điện thoại cũ của cô. Họ sẽ không đến kịp trước khi nó đóng cửa, vì vậy cô nói với chủ cửa hàng rằng họ sẽ đến đó vào buổi sáng.

“Nếu điện thoại và máy tính xách tay của cậu có thể hoạt động trở lại bình thường thì tốt rồi, điều này sẽ giải thoát cậu khỏi cơn ác mộng hiện tại.”

"Tớ cũng mong là như vậy."

Cả hai trở lại căn hộ của Yên Vy sau một ngày dài mệt mỏi, chợt cửa thang máy mở ra và bên trong Vũ Dương đang đứng sẵn. Anh ta nhìn đi nhìn lại họ trước khi hướng ánh mắt xanh lam của mình vào Yên Vy.

“Này, âm nhạc của tôi có còn làm phiền cô không? Cô thấy giấy note tôi để trước nhà cho cô chứ?"

“Cảm ơn vì âm nhạc và vâng, cảm ơn vì lời nhắn. Điều đó thật tử tế.”

“Ý tôi là thế.” Anh hướng ánh nhìn về phía Cam. “Anh là bạn trai của cổ hả?”

“Đối tác trượt băng,” Yên Vy sửa lại, thu hút sự chú ý của Vũ Dương trở lại với cô. Cô dừng lại một giây. Tại sao cô lại phải làm rõ điều này với anh ta chứ? “Và, uh, bạn của tôi. Đây là Cam. Còn người này là Vũ Dương, hàng xóm của tớ.”

"Ồ! Cậu chơi cho White Star! Rất vui vì họ đã ký hợp đồng với cậu. Tôi mong chờ trận đấu tiếp theo của cậu lắm!”

Yên Vy nhận ra điều này thật khó xử, cả ba người họ đứng đó và Vũ Dương không thể rời đi.

“Chà, hẹn gặp lại,” Yên Vy nói.

Anh gật đầu và bước ra khỏi thang máy.

“Anh ta dễ thương đó chứ” Cam nói, huých vào tay cô.

“Cậu ta là một đứa trẻ.”

“Anh ta trạc tuổi chúng ta.”

Yên Vy chết đứng. "Cái gì? Khuôn mặt đó mà bằng tuổi chúng ta hả?”

“Anh ta hai mươi bảy tuổi và cậu thích anh ta.”

"Không! Và làm thế nào mà cậu biết rõ tuổi anh ta dữ vậy?"

“Anh ta thống trị các trang thể thao trong nhiều tuần. Tớ thấy nhiều đến nổi mà thuộc lòng.”

Cả ha bước đến cửa nhà cô và Cam lại nói.

“Anh ta để lại lời nhắn gì cho cậu vậy?”

“Không phải việc của cậu,” Yên Vy nói, đẩy cửa bước vào.

“Được thôi, tớ sẽ bỏ qua chuyện này, nhưng cách anh ta nhìn cậu như thể xung quanh cậu phát ra ánh hào quang vậy.”

Cô có đủ thứ để lo lắng rồi, và Vũ Dương sẽ không phải là mối bận tâm cô nên chú ý bây giờ.

"Cậu nói bậy bạ gì vậy?"

"Cậu không thấy điều đó hả tiên nữ?"

"KHÔNG. Anh ta chỉ xin lỗi vì đã bật nhạc to và làm phiền giấc ngủ của tớ. Vậy thôi!"

“Okay, cậu tự biết rõ bản thân mình nghĩ gì.”

Cô đã có một ngày dài, và điều cuối cùng cô nghĩ tới Vũ Dương chỉ là anh ta có khuôn mặt trẻ con. Ngoài ra, cô đã có bạn trai, và hoàn toàn hạnh phúc. Ít nhất, đó là những gì cô luôn tự nói với bản thân mình bấy lâu nay.