Chương 10

Editor: Mưn

10.

“Đã gần một tháng rồi, cô và Lương Hoài Châu vẫn đang chiến tranh lạnh hả?”

Hiện tại vừa vào tiết học thể dục, Trọng Hạ ném đôi giày thể thao đã thay vào tủ. Dựa người vào cạnh chiếc tủ đựng đồ, nhìn Tống Tri Hoan đang ngồi trên ghế dài thay giày của mình.

Tống Tri Hoan ngừng buộc dây giày, động tác trên đầu ngón tay như bực bội mà buộc dây giày lộn xộn.

Cô đứng dậy ném đôi giày vào tủ, cánh cửa tủ bị cô đóng lại phát ra tiếng ‘Bang’ thật to, những người xung quanh cũng kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía cô.

Tống tri Hoan cáu kỉnh mở miệng: “Đừng có nhắc tới anh ta trước mặt tôi.”

“Tính chiến tranh lạnh cả đời?” Trọng Hạ nhìn những người xung quanh, cúi đầu ghé sát vào người Tống Tri Hoan: “Tôi nghe nói Hướng Y Y, học sinh lớp mười một trường trung học gần đây đang theo đuổi Lương Hoài Châu. Buổi sáng thì đưa bữa sáng, còn đưa khăn ở sân vận động cho dù Lương Hoài Châu có làm mặt lạnh cũng mặc gió mưa đưa đồ đấy.”

“Trọng Kim Hoa!” Tống Tri Hoan tức giận hét to một tiếng, ngay cả cái tên quê mùa trước kia của Trọng Hạ cũng không ngại nói.

Nữ sinh trong phòng thay đồ nghe được cũng không nhịn được che miệng cười, khó có khoảnh khắc bắt gặp cảnh Trọng Hạ đỏ mặt.

Trọng Hạ dùng cánh tay chọc vào khửu tay Tống Tri Hoan, lấy lòng nói: “Được rồi được rồi, là tôi sai. Về sau có thể đừng kêu cái tên này nữa được không?”

Người xưa có câu: Tiện danh hảo nuôi sống*.

*Những đứa trẻ thường được gọi bằng tên khiêm tốn sẽ dễ được giúp đỡ hơn nhiều so với những đứa trẻ không được gọi, sau đó, mọi người càng tin rằng trẻ em nên có biệt danh, và chúng nên được đặt tên khiêm tốn.

Lão Trọng là một kẻ cứng rắn, ra chiến trường cầm súng lập nghiệp, vô văn hóa, sau khi Trọng Hạ ra đời. Là cô con gái duy nhất trong nhà nên được đặt trực tiếp cái tên Trọng Kim Hoa này.

Về sau, khi Trọng Hạ lên tiểu học. Mẹ Trọng Hạ không chịu nổi cái tên Trọng Kim Hoa quê mùa của con gái mình nên đã đổi tên cho cô.

*Trọng Kim Hoa: Kim là vàng, Hoa là bông hoa => Trọng hoa vàng.

Nghe nói lúc ấy lão Trọng nghe xong lập tức phát cáu.

Trong mấy năm nay, đây là quá khứ đen tối nhất của Trọng Hạ.

Tống Tri Hoan liếc cô nàng một cái: “Không muốn tôi gọi cũng được, miễn là đừng có nhắc đến cái tên Lương Hoài Châu trước mặt tôi, nóng cả lỗ tai.”

“Vâng, Tống tiểu thư.” Trọng Hạ bất dắc dĩ cười cười.

Trong phòng thay đồ chỉ còn lại vài người, Tống Tri Hoan nhìn xung quanh một vòng rồi nói với Trọng Hạ: “Đi thôi, sắp bắt đầu vô tiết rổi.”

“Ok thôi.”

Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng thay đồ.

Tiết học thể dục của trường Hỗ Giang chú ý tới các hoạt động tự do, Tống Tri Hoan và Trọng Hạ đi ra phía sau đánh cầu lông và ngồi trong khu vực nghỉ ngơi.

Tống Tri Hoan giơ tay búi mái tóc dài bị xõa ra do đánh cầu, để lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài.

Trọng Hạ ở bên cạnh nhìn cô “Chậc, chậc, chậc” nói: “Lương Hoài Châu có bị mù không thế? Bên cạnh có quả mận xanh xinh đẹp như vậy mà chỉ có thể xem là em gái thôi ấy hả?”

Tống Tri Hoan nhếch môi giễu cợt, lười lạnh một tiếng: “Anh ta không mù, rõ ràng là không có mắt ?”

Trọng Hạ cười phá lên, giơ ngón tay cái lên cho Tống Tri Hoan: “Qúa thâm.”

Tống Tri Hoan nhướng mày: “Qúa khen, quá khen.”

Hai người còn đang tán ngẫu, đột nhiên Tống Tri Hoan chú ý tới sân bóng rổ bên kia.

Lương Hoài Châu, người đang mặc bộ đồng phục bóng rổ rộng kia đang nhảy lên không trung, ném bóng vào rổ một cách khí thế, khiến những co gái thét chói tai không thôi.

Tống Tri Hoan hừ một tiếng: “Giống y như con công xòe đuôi.”

Trọng Hạ nén cười, dùng cùi chỏ chọc vào eo Tống Tri Hoan: “Cô chắc chắn là đang ghen rồi.”

“Kim Hoa…” Tống Tri Hoan khẽ nâng đôi môi đỏ mọng lên, nhéo mặt Trọng Hạ nói: “Cái gì tôi cũng ăn được, nhưng tôi không có ăn giấm.”

Trọng Hạ nghe hai chữ “Kim Hoa”, cô nàng cau mày bực bội, không muốn tỏ ra yếu thế, quay sang Tống Tri Hoan: “C*t đâu?”

Tống Tri Hoan tát cô nàng: “Cút đi.”

Trọng Hạ cười vui tránh khỏi cú động thủ của cô, nói: “Là cô nói ngoại trừ ăn giấm thì cái gì cũng ăn đó thôi.”

Tống Tri Hoan mặc kệ cô, nhìn ra sân bóng rổ, đột nhiên nói: “Hình như Thành Minh cũng được khá nhiều cô nàng thích…”

Trận bóng rổ đã kết thúc, một đám thiếu niên do Lương Hoài Châu cầm đầu cũng bị nhóm nữ sinh vây quanh. Người đưa nước, người thì đưa khăn.

Sắc mặt của Trọng Hạ bỗng nhiên thay đổi, hai tay gối lên ót, nằm ngửa ra sau: “Anh ta cũng là con khổng tước.”

Tống Tri Hoan nhìn cô nàng chằm chằm trong giây lát, nháy mắt, làm như bất đắc dĩ nói: “Giongj điệu này của cô…”

“Cô đang nghĩ gì vậy?!” Trọng Hạ nhảy dựng lên, giống như con mèo xù lông: “Lão tử đây chỉ xem anh ta như huynh đệ thôi.”

Tống Tri Hoan kéo dài giọng: “Huynh đệ…”

“Tống Tri Hoan!”

Trọng Hạ giơ tay nhéo eo Tống Tri Hoan: “Cô lại nói lung tung nữa là tôi sẽ tuyệt giao cô.”

Tống Tri Hoan dơ tay đầu hàng: “Được, tôi không nói nữa mà.”

Trọng Hạ hừ nhẹ một tiếng, làm lơ cô.

Hai người cứ thế ầm ĩ trong chốc lát, rồi lại ăn dưa xem náo nhiệt.

Trọng Hạ một tay chống cằm, từ xa nhìn Lương Hoài Châu chuẩn bị bị Hướng Y Y câu dẫn, vô ý nói: “Lần trước Thành Minh và Lương Hoài Châu bị đánh, hình như cũng bởi vì Hướng Y Y nói cô ta thích Lương Hoài Châu, bị Tạ Siêu hiểu lầm.”

Tống Tri Hoan bỏ chai nước khoáng trên tay xuống: “Tôi đi qua đây một lát.”

“Hoan…” Trọng Hạ mới nói được nửa lời, Tống Tri Hoan đã cất bước đi tới sân bóng rổ bên kia.

Cô nuốt nước bọt, hưng phấn chuẩn bị xem kịch. Nhìn xem, đây chính là màn cánh đồng Shura đó.*

*Cánh đồng Shura: đề cập đến một cảnh trong đó các mối quan hệ giữa các cá nhân rất phức tạp và những người có mặt có nhiều mối quan hệ với nhau hoặc danh tính không đồng đều.

Lương Hoài Châu vừa chơi bóng nên khát nước, có người đưa nước cũng không thèm nhìn, nói cảm ơn rồi nhận nước trong tay cô ta.

“Trùng hợp thật, tôi cũng đang khát.”

Tống Tri Hoan bước hai ba bước chạy tới, cầm lấy chai nước mà Hướng Y Y vừa đưa đến.

Hướng Y Y sửng sốt trong nháy mắt: “Lương học trưởng…”

Lương Hoài Châu nhìn Tống Tri Hoan đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình. Mím chặt môi, không nói lời nào.

Tống Tri Hoan không biện minh mà mở nắp chai, nhấp một ngụm, chớp chớp đôi mắt hạnh nhân, vô tội nhìn Hướng Y Y: “Tiểu học muội, em đang theo đuổi anh trai tôi đấy hả?”

Hướng Y Y có nghe qua Lương Hoài Châu có một cô em gái không cùng huyết thống, căn bản cô ta cũng chỉ xem Tống Tri Hoan như quân xanh thôi. Cô ta nghe nói hai người chỉ là anh em kết nghĩa đơn thuần mà thôi.

Không phải cô ta chưa từng gặp qua Tống Tri Hoan, dù sao trong trường Hỗ Giang này cô ta đã nhìn qua hết những người có nhan sắc ở trường.

Chỉ là tòa nhà dạy học của học sinh lớp mười một và học sinh lớp mười hai một phía ở nam và một cái ở bắc.

Ngoại trừ tiết học thể dục cùng nhau, Hướng Y Y hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận Lương Hoài Châu.

Hướng Y Y đỏ mặt, ngại ngùng mở miệng: “Em…Em thấy Lương học trưởng chơi bóng hơi mệt nên mới đưa chai nước cho anh ấy.”

Mẫu người của Hướng Y Y là mẫu người được đa số các nam sinh yêu thích, lúc này đỏ mặt, trông cô ta đáng yêu như một con thỏ nhỏ.

Tống Tri Hoan bĩu môi, lại thêm một đối tượng bị vẻ bề ngoài của Lương Hoài Châu lừa gạt.

Cô khẽ cười, nhìn Hướng Y Y: “Thích là thích, cô thích anh trai tôi, tôi sẽ giúp cô theo đuổi anh ấy…”

“Tống Tri Hoan!” Lương Hoài Châu nhấc cổ áo cô lên, lạnh lùng cảnh cáo: “Em ngậm miệng lại cho lão tử.”

Trong bụng Tống Tri Hoan vốn đang có lửa, nghe xong lập tức bùng cháy dữ dỗi.

Cô giả bộ ngây thơ, chớp chớp mắt: “Anh ơi, em chỉ đang suy nghĩ cho anh thôi, nếu như anh không yêu sớm một chút thì tới khi nào em mới có thể lên chức?”

Lương Hoài Châu nhìn cô một lúc: “Đi theo anh.”

“Em không đi…” Tống Tri Hoan muốn cự quyệt anh, lại bị Lương Hoài Châu túm cổ kéo đi.

Hướng Y Y sắc mặt tái đi, cô nhìn Thành Minh: “Học trưởng Thành Minh, Lương học trưởng và Tống học tỷ là…”

“Như cô thấy đó, bọn họ đang gạ gẫm, vui vẻ với nhau đó, đúng là trời sinh một đôi.” Trọng Hạ vòng tay qua cổ Thành Minh, nhìn đôi mắt đỏ hoe của tiểu học muội trước mặt: “Tiểu Minh tử, mau dỗ học muội đi.”

“Người mà người ta thích cũng đâu phải tôi.” Thành Minh hất tay của Trọng Hạ qua một bên, kéo dài khoảng cách với cô.

Trọng Hạ chậc lưỡi, đi trêu chọc thỏ trắng Hướng Y Y: “Đấy nhé, trên đời nào có cỏ thơm, nếu theo đuổi Lương Hoài Châu không được, hay là thử theo đuổi tôi nhé?”

Ngày thường cô vốn lộ ra bộ mặt khó mà phân biệt được, cộng thêm đôi mắt đào hoa đa tình của dòng họ nhà họ Trọng.

Gương mặt của Hướng Y Y dần ửng đỏ: “Học trưởng, anh là…”

Trọng Hạ buồn cười, nhéo nhẹ khuôn mặt trắng như trứng gà của Hướng Y Y: “Kêu học tỷ mới đúng chứ.”

“Học tỷ?” Hướng Y Y quan sát Trọng Hạ, chú ý đến ngực cô, biết mình bị chọc ghẹo. Đỏ mặt chạy đi.

Trọng Hạ thấy vậy, tặc lưỡi thêm hai cái: “Ngày nay còn có người trong sáng như thế, cô bé này đúng là hiếm thấy.”

Ánh mắt Thành Minh khẽ thay đổi, lau mồ hôi, ném khăn mặt tới cho Trọng Hạ: “Mời tôi uống gì đó đi.”

Trọng Hạ nhận được khăn mặt, ném sang một bên, giơ tay nói: “Đi, tôi mời chú em đây.”

Hai người như người anh em đích thực, kề vai nhau rời khỏi sân vận động.

Sân vận động ở Hỗ Giang có sáu tầng, Lương Hoài Châu kéo Tống Tri Hoan như con gà con lên tầng trên cùng.

Cuối tháng chín, Thượng Hải bước sang thu, nhiệt độ giảm mạnh.

Mỗi khi trời tối, Tống Tri Hoan chỉ mặc chiếc áo phông trắng ngắn tay, khi gió thổi qua là cô lại hắt xì.

“Lương Hoài Châu, anh có bệnh à. Kéo tôi lên tầng cao nhất làm gì?”

Lương Hoài Châu nhìn Tống Tri Hoan, cởi đồng phục thùng thình của mình ném vào lòng cô: “Mặc vào đi, đừng để lạnh chết.”

“Mùi mồ hôi thối như vậy, ai muốn mặc…”

Giongj nói của Tống Tri Hoan đột ngột dừng lại, bởi vì con số 127 được in trên áo thi đấu trong tay là ngày sinh nhật của cô.

Tống Tri Hoan cắn môi, rõ ràng là không thích cô, tại sao còn làm ra mấy chuyện khiến cô hiểu lầm như vậy.

Cô đưa áo trả lại cho Lương Hoài Châu: “Tôi không cần đâu, anh mặc đi.”

Tống Tri Hoan quay người rời đi.

Lương Hoài Châu kéo cổ tay cô lại, tìm cớ cả buổi rồi mới lên tiếng: “‘Đi đi’ bị ốm rồi, chừng nào em quay về nhà?”

‘Đi đi’ là tên của con thỏ tai cụp được Lương Hoài Châu mua ở chợ thú cưng, lúc ấy là khi Tống Tri Hoan mới đến nhà họ Lương, sợ cô không hòa nhập được với môi trường mới nên anh cấp tốc chạy đi mua.

Cả ngày nó không vận động, lại còn thích ăn, béo y chang con heo.

Nên Tống Tri Hoan đặt tên đơn giản cho nó là ‘Đi đi’, hy vọng nó vận động nhiều chút, đừng để ngày nào đó nó béo chết.

Nghe tin con thỏ mình nuôi bị bệnh, Tống Tri Hoan bật cười ra tiếng: “Làm sao mà nó bị bệnh? Lương Hoài Châu, anh chăm sóc con tôi như thế nào vậy? Có phải anh lại không làm máy cung cấp nước cho nó không? Tôi đã nói qua với anh…”

“Dạ dày của con thỏ bị suy nhược, không thể uống nước máy được, phải cho nó uống nước ấm.”

Đã lâu không được nghe cô líu ríu, đáy mắt lạnh Lương Hoài Châu tan đi đôi chút.

Một tháng qua, không cùng cô đấu võ mồm. Cha anh là nghệ sĩ xiếc nên quanh năm không về nhà.

Mẹ anh lại lo lắng cho Tống Tri Hoan, sợ cô ở nhà cũ không giữ được thói quen của mình. Mới đầu, mỗi ngày bà đều chạy tới nhà cũ, sau này thì dọn về đó luôn cũng coi như là chăm sóc tốt con gái.

Trong Cẩm Lan Loan còn lại anh và một vài người hầu, một tháng qua đúng là nghẹn chết anh.

Tống Tri Hoan lảm nhảm hồi lâu, Lương Hoài Châu cũng không nói lời nào, cô lo cho ‘đứa con’ của mình đến mức thúc cùi chỏ vào Lương Hoài Châu: “Lương Hoài Châu, tôi nói chuyện với anh đấy, có phải anh ra tay sát hại con tôi không?”

Lương Hoài Châu không quen nhìn ‘Đi đi’ cũng không phải ngày một ngày hai.

Gío thổi làm rối mái tóc của cô, Lương Hoài Châu giúp cô sửa lại tóc, tâm trạng cực tốt nói: “Em có muốn biết không? Cuối tuần đợi sinh nhật của bà ngoại kết thúc, em quay lại Cẩm Lan Loan đi.”

Nói xong vươn tay lấy chiếc áo đồng phục quăng lên vai, đi xuống lầu.

Tống Tri Hoan tức giận đến nghiến răng: “Lương Hoài Châu…”

Nếu thật sự ‘Đi đi’ mà xảy ra chuyện gì, cô nhất định phải gϊếŧ Lương Hoài Châu.

Cuối cùng cũng tới chủ nhật, là ngày tổ chức bữa tiệc mừng thọ sáu mươi tuổi của Trầm Nghĩa Hoa.

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Tống Tri Hoan dựa người vào lan can cầu thang, lười biếng khép hờ đôi mắt hạnh nhân, chờ câu trả lời của Trần Tri Tình.

Hôm nay là bữa tiệc mừng thọ của bà ngoại, khách đến nhà bà Lương đều là những người giàu có, quyền cao chức trọng.

Cô không ngờ gia đình ba người Trần Tri Tình cũng đến đây.

“Chị…” Trần Tri Tình rụt rè nhìn Tống Tri Hoan, giọng nói cũng thận trọng: “Gần ba năm rồi chị không về nhà, em và cha đều rất nhớ chị, khi nào thì chị mới về nhà?”

“Về nhà?” Tống Tri Hoan nhướng mày, nhìn Trần Tri Tình, lạnh lùng kéo khóe môi: “Vẫn là câu nói kia của tôi, chừng nào cô và mẹ cô dọn đồ cút khỏi nhà tôi, khi ấy tôi tự khắctrở về.”

Thái độ kiêu ngạo, nhất thời Trần Tri Tình không biết phản ứng ra sao.

Sau khi chờ được lúc lâu.

Đôi mắt của Tống Tri Tình đỏ hoe, cô ta nghẹn ngào nói: “Chị, em biết chị hận mẹ và em. Nhưng bố vẫn sẽ mãi là bố của chị, chị không thể ở mãi nhà họ Lương không về nhà, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của bố.”

Tống Tri Hoan nhướng mày, điều chỉnh tư thế một chút. Chống khuỷu tay ở mép để chống cằm và bắt đầu màn thưởng thức màn trình diễn của Trần Tri Tình.

Theo lời của Trần Tri Tình mà nói, ý cô ta là cô ở lại nhà họ Lương và không quay về nhà của mình. Để những người ngoài cuộc cho rằng Trần Thịnh là một người cha tồi, sau khi tái hôn đã quên mất đưa con do người vợ cả sinh ra.

Sau khi Trần Tri Tình nói xong, Tống Tri Hoan tán thưởng cô bằng một tràng vỗ tay: “Nói vậy tốt ghê…”

Những đứa con nhà giàu đứng cạnh cũng theo tiếng nói mà nhìn ra, ánh mắt khinh iệt, bộ dáng như đang xem kịch vui.

Khiến Trần Tri Tình tay chân luống cuống.

Trần Tri Tình cắn răng, giọng điệu mang theo vẻ uy hϊếp nói: “Chị, vì danh dự của cha nên chị phải về nhà.”

“Thanh danh?” Tống Tri Hoan mở to mắt, trở mặt oán hận Trần Tri Tình: “Trần Thịnh còn không đợi ở cùng mẹ tôi bảy ngày, đưa cô và mẹ cô về nhà tôi, cô còn nói cho ông ta danh dự ư?”

Chưa nói tới Trần Thịnh vốn dựa vào mẹ cô là bà Tống Tuệ m, ở rể nhà họ Tống. Khi đó ông ta cũng chỉ là một sinh viên đại học nghèo trở thành kẻ xa hoa cũng là dựa vào nhà. Có chức vị trong COH và tập đoàn của Tống thị, được người săn đón vì gia thế khủng.

Nhưng trong cái vòng tròn ở Thượng Hải này, nhà giàu chân chính ai cũng biết ống ta chẳng đáng để được qua lại làm quen?

Trừ những hợp đồng giao dịch buôn bán, họ cũng không muốn tiếp tục qua lại.

Trần Tri Tình tức giận nghiến răng, cô ta biết Tống Tri Hoan tính tình rất ương ngạnh, nhưng cô ta không biết rằng cô dám ở trước mặt mọi người tự vả mặt mình, không nể mặt cô ta.

Trần Tri Tình cắn môi, nước mắt bắt đầu rơi xuống: “Chị, chị không thể nói bố như thế được, bố làm vậy cũng vì lợi ích của chị…”

Tống Tri Hoan bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn, chuẩn bị nói với Trần Tri Tình cút đi.

Thì bên cạnh vang đến giọng nói châm biếm của Trọng Hạ: “Lại diễn nữa?”

Trọng Hạ cầm đầu đám con nhà giàu ở đây đi tới.

Ánh mắt cô ấy nhìn Trần Tri Tình từ trên xuống dưới, đứng bên cạnh Tống Tri Hoan, hếch cằm nói: “Diễn đến đâu rồi?”

Tống Tri Hoan nhận đồ uống từ nhân viên tạp vụ, nhấp một ngụm. Đưa mắt nhìn Trọng Hạ vừa đến, nửa rắm cũng không dám đánh đến Trần Tri Tình: “Cô tới vừa tới thì đã qua đoạn cao trào rồi.”

“Đúng không?” Trọng Hạ hưng phấn nhướng mày.

Đi tới chỗ Trần Tri Tình đang im lặng, trước mặt cô ta nói: “Diễn tiếp đi, phí lên sân khấu là bao nhiêu thế? Tôi trả cho cô đoạn kết.”

Trọng Hạ đưa tay ra, lập tức có người đưa đến cho cô một chiếc ví.

Sau khi mẹ của Trần Tri Tình và Trần Thịnh tái hôn, cô ta cũng lấy thân phận “Nhị tiểu thư họ Tống” tiến vào giới thượng lưu, gặp người đối đãi tốt thì không nói. Lại gặp phải đám Trọng Hạ chia ra hai phe gây khó dễ chỗ này.

Ở trước mặt Trọng Hạ, Trần Tri Tình không dám gây rối chút nào, chỉ dám nhỏ giọng phản bác: “Trọng Hạ, chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi lo chị gái tôi không tự chăm sóc bản thân vì chị ấy ở một mình, nên tôi muốn chị ấy về nhà sống chung với chúng tôi thôi.”

Tống Tri Hoan trợn mắt, nhấp một ngụm rượu, cố nén cơn buồn nôn trong l*иg ngực.

Trọng Hạ không quan tâm tới Trần Tri Tình, mở ví ra, lấy ra một xấp tiền màu đỏ và ném dưới chân của Trần Tri Tình, lợi dụng chiều cao của mình nhìn xuống cô ta một cách khinh thường: “Đủ chưa? Nếu không đủ…Tiếp tục diễn tốt, tôi sẽ cho cô thêm.”

“Trọng Hạ, tại sao cô có thể xúc phạm người khác như vậy?”

Trần Tri Tình giơ tay lên lau nước mắt, vẻ mặt cô ta trông vô cùng đáng thương mong ai đó sẽ ra giúp cô ta.

Những người tới đây tham dự yến tiệc của Trầm Nghĩa Hoa đều là con nhà giàu, ai mà lại không có tình người chứ.

Mọi người đều thấy bộ dạng đạo đức giả của Trần Tri Tình, nên coi cô ta như một con hề đang nhảy múa vậy.

Chỉ để cho vui, như một thú vui tiêu khiển thế thôi.

Những người bên cạnh không sợ to chuyện lại nói:

“Tống tiểu thư, cô có em gái từ khi nào thế?”

“Cô ta xưng là em gái cô, nhưng bộ dáng đâu có giống cô.”

Tống Tri Hoan và Trần Tri Tình tuy là cùng cha khác mẹ, nhưng kỳ thật hai người cũng chẳng giống nhau lắm.

Tống Tri Hoan mặc một chiếc váy hai dây dài màu xanh đậm, dáng người mnahr mai, xương quai quyến rũ. Đường viền của chiếc váy chỉ cao hơn đầu gối hai cm, khiến đôi chân dài của cô trông rất nuột nà, trắng trẻo.

Còn đường nét trên gương mặt của cô giống mẹ cô, thuộc dạng thuần khiến nhưng đôi mắt hơi nhướng lên, nụ cười như tiểu hồ ly, rất quyến rũ.

Trong sáng nhưng cũng xảo trá, cô được sinh ra để trở thành một tiểu yêu tinh quyến rũ người đây mà.

Mặt khác thì Trần Tri Tình có gương mặt thanh tú, tuy không hoàn hảo nhưng cũng rất được hoan nghênh.

Nhưng ở trước mặt Tống Tri Hoan, lại chỉ làm nền cho bông hoa đang nở rộ kia thôi.

Mọi âm thanh đều truyền vào tai cô ta, Trần Tri Tình cụp mắt xuống để che đi sự ghen tị.

Mọi người đều nói cô ta không bằng Tống Tri Hoan, nhưng ngoại trừ thân phận là con của vợ cả, Tống Tri Hoan làm sao có thể vượt mặt cô ta.

Trọng Hạ nhìn xung quanh, khóe môi hiện lên vẻ giễu cợt hỏi Tống Tri Hoan: “Hoan Hoan, chúng ta cũng chơi với nhau được mười năm rồi, sao tôi lại không biết cô có em gái ấy nhỉ?”

Tống Tri Hoan nhấp ngụm rượu, nhìn Trần Tri Tình đang rơm rớm nước mắt, giễu cợt nói: “Mẹ tôi chỉ sinh có tôi và anh trai mà thôi.”

“Ồ, vài năm nay còn được người ta nhận làm chị gái cơ à?:

“Đừng, đừng, đừng, tôi không muốn ở cùng cô em gái tâm cơ đâu.”

“Đúng là phúc không biết hưởng…”

Một đám đang xem trò vui cười thành tiếng.

Trần Tri Tình nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Tống Tri Hoan và Trọng Hạ, cô ta nắm chặt bàn tay, những lời nói của tụi nhà giàu kia làm cô ta không thể chịu nổi.

Cô ta cảm thấy mất hết mặt mũi, nói: “Em đi tìm bố…”

Sau đó, cô ta nhanh chóng chạy lên tầng hai.

Nhìn bóng lưng Trần Tri Tình chạy đi, Trọng Hạ nhấp ngụm rượu, nhếch môi: “Giờ mới biết chạy à, chán ghê.”

“Giống như mẹ cô ta thôi.”