Chương 9

Editor: Mưn

Tống Tri Hoan thầm than một tiếng, thôi xong rồi.

Tuy Lương Hoài Châu và Tân Uẩn là anh em, tuy nhiên khả năng đánh nhau thì khỏi phải bàn tới.

Đặc biệt là vào năm Tuân Uẩn tám tuổi, cha mẹ cậu qua đời trong một vụ tai nạn máy bay, được Trầm Nghĩa Hoa tức là bà nội của Lương Hoài Châu mang về nuôi nấng. Cũng đồng thời lấy đi phần lớn tình yêu của bà dành cho Lương Hoài Châu.

Hơn nữa hai người cũng chỉ cách nhau hai tuổi, luôn bị người lớn đem ra so sánh.

Lương Hoài Châu từ nhỏ đã là một kẻ chuyên gây rối, không thể quản được. Ngược lại Tân Uẩn là một người tài năng, ngoan ngoãn từ nhỏ. Nhiều lần nhảy lớp lại còn được học bổng nên đương nhiên được yêu quý hơn Lương Hoài Châu.

Tân Uẩn có gương mặt ngây thơ, trong sáng. Do đi học quanh năm nên có hơi cận một chút, đeo mắt kính đen, da cũng trắng hơn con gái, mắt một mí, mũi cao. Đúng chuẩn là chàng trai tốt, nhã nhặn.

Lương Hoài Châu cười nhạt, nhếch môi. Giả làm bộ mặt chó đấy ra không biết cho ai xem.

Tân Uẩn đi tới trước mặt Tống Tri Hoan, chào Lương Hoài Châu: "Anh, chị nói muốn về nhà cũ một khoảng thời gian, em và bà ngoại đến đón chị. Anh có muốn đi chung không?"

Trần Nghĩa Hoa cũng biết hai người cháu này không hợp nhau, về sau mới đưa Tân Uẩn đến Trung học, lấy lý do nhà cũ gần trường Hỗ Thành hơn. Rồi mang theo Tân Uẩn tới nhà cũ nhà họ Lương ở phía Tây nội thành.

Lương Hoài Châu không thích Tân Uẩn, ánh mắt dừng trên người Tống Tri Hoan đang yên lặng kia: "Em muốn về nhà cũ? Cùng với cậu ta?"

"Tôi đi bồi bà ngoại, ở đó một khoảng thời gian." Tống Tri Hoan không chút để ý trả lời.

Lương Hoài Châu tiến lên một bước, nắm cổ tay Tống Tri Hoan, giọng nói không để cô phản bác lại: "Tôi đi với em..."

Tống Tri Hoan ngẩng đầu, kiêu ngạo nhìn rồi hất tay anh ra: "Vậy hỏi ý kiến bà ngoại đi, không biết bà có muốn anh đi không đúng không, a Uẩn?"

Khóe miệng Tân Uẩn khẽ cong, vô hại nói: "Đây là ý muốn của bà ngoại, em không đoán được."

Tống Tri Hoan nghiêng đầu, nhìn Tân Uẩn cười: "Vậy chỉ có thể hỏi bà ngoại thôi, xem bà có muốn Lương Hoài Châu về nhà cũ không."

Tân Uẩn quay về phía phòng: "Bà ngoại, anh trai nói anh ấy muốn về nhà cũ..."

Còn chưa dứt lời, giọng nói ghét bỏ của bà vang lên: "Để anh ta đi xa một chút, con gái ngoan của ta tới nhà cũ là tốt rồi, anh tới làm gì? Lãng phí rau của ta thôi."

Bà rất thích trồng rau, hoa viên sau nhà cũ của nhà họ Lương có đủ các loại hrau mà bà trồng.

Năm ngoái Lương Hoài Châu tới ăn tết ở lại vài ngày đã đạp hư hết một nửa đống rau mà bà trồng.

Kể từ lần đó, bà gần như treo một tấm bảng trên cửa nhà cũ, viết: "Chó Lương Hoài Châu không được phép vào."

"Xem đi, không phải tôi và A Uẩn không muốn cho anh đi, mà là bà ngoại ghét bỏ anh đó." Tống Tri Hoan nháy mắt nhìn Lương Hoài Châu, giống như mưu kế của tiểu hồ ly.

Cô quay đầu, nhìn Tân Uẩn nói: "A Uẩn, giúp chị mang hành lý lên xe."

Tân Uẩn ngay lập tức nói: "Chị, làm cu li có được trả tiền không?"

Tống Tri Hoan nhướng mày, nhéo nhéo má má hơi phình lên của Tân Uẩn, giả vờ giận dỗi nói: "Em còn tính đòi tiền của chị gái? Nhanh đi, không chị sẽ đánh em đó."

Tân Uẩn cũng mặc kệ cho Tống Tri Hoan nhéo má, cậu hơi cúi người xuống. Tầm mắt cố ý nhìn về phía Lương Hoài Châu vốn đang sắp nổi điên tới nơi, khóe miệng hơi nhếch lên: "Coi như khen thưởng, ngày quốc khánh em được nghỉ, chị đi với em đến thư viện học bài được không?"

Tống Tri Hoan gật đầu đáp ứng cậu: "Nhanh nhanh nhanh, đừng ba hoa nữa, mau dọn hành lý của chị đi."

Tân Uẩn: "Được."

Bộ dạng hai người có chút thân mật, điều này lọt vào mắt của Lương Hoài Châu vô cùng chói mắt.

Ở một nơi nào đó trong lòng anh cảm thấy vắng vẻ, khó chịu đến mức muốn đánh người.

"Tống Tri Hoan!" Lương Hoài Châu lạnh mặt lên tiếng, bắt gặp ánh mắt xa lạ của Tống Tri Hoan, anh lại như quả bóng cao se dẹp xuống, cả giận nói: "Không cần tới người ngoài giúp, anh giúp em khiêng."

Vali của Tống Tri Hoan dài 28inch, bên trong đựng đầy quần áo và trang sức xếp chồng lên nhau, cô cũng biết vali này nặng bao nhiêu.

Tay phải của Lương Hoài Châu bị thương, một tay trái chắc chắn không thể nào xách vali được.

Cô nhìn Lương Hoài Châu đang loay hoay nhấc vali, trên mặt phủ một lớp mồ hôi mỏng, phô trương vác vali xuống cầu thang.

Bên này, Thành Minh tìm được chỗ đậu xe tốt vừa quay lại thấy cảnh này. Lập tức tiến

lên giúp Lương Hoài Châu xách vali: "Để tôi..."

"Cút!" Lương Hoài Châu lườm anh ta, đặt vali xuống, lắc lắc cổ tay đang nhức rồi lại muốn cầm lại vali.

Trong nháy mắt, mu bàn tay được lòng bàn tay mát lạnh đè xuống.

Lương Hoài Châu nhìn Tống Tri Hoan: "Buông tay."

Tống Tri Hoan lắc đầu: "Anh đưa hành lí cho A Uẩn làm đi."

Một tiếng "A Uẩn" đúng lúc làm mở cánh cửa của sự tức giận mà Lương Hoài Châu đang kìm nén. Anh quay đầu liếc Tân Uẩn, châm biếm nói: "Người hắn như tiểu muội muội vậy, có thể khiêng sao?"

Khóe miệng đang cười của Tân Uẩn cứng đờ, mím chặt môi.

Vì sinh non và cha mẹ mất từ nhỏ, đây là một sự đả kích rất lớn đối với Tân Uẩn, đến nỗi cậu mắc chứng biếng ăn hơn một năm.

Do mắc chứng suy dinh dưỡng và ốm yếu bẩm sinh, dáng người của cậu luôn gầy hơn so với bạn bè cùng lứa.

Tống Tri Hoan và Tân Uẩn lớn lên cùng nhau, biết Tân Uẩn rất nhạy cảm về chủ đề thân thể mình, cô liếc mắt nhìn Lương Hoài Châu: "Anh nói gì vậy, nhanh đặt vali xuống, tôi tự làm."

Lương Hoài Châu nhìn cô chằm chằm trong vài giây, sau đó đặt vali xuống, nhìn Tống Tri Hoan: "Em vì cậu ta mà hung dữ với tôi?"

Thành Minh đang xem kịch cũng phải giật giật khóe miệng, giọng điệu này nghe có vẻ ủy khuất nhỉ.

Bầu không khí đóng băng lại.

Tống Tri Hoan nhìn chằm chằm lại Lương Hoài Châu hồi lâu, nội tâm bỗng dâng lên một tia hy vọng, nhưng sau khi nghe được câu nói tiếp theo của Lương Hoài Châu nó lại tan thành bọt nước,

"Em là em gái do anh nuôi lớn, sao có thể đứng về phe người ngoài được."

Tống Tri Hoan cười lạnh một tiếng, có thể được hết, em gái con mẹ anh chứ.

Cô nhặt chiếc vali trên mặt đất lên , nói với Tân Uẩn đang đang đứng bên cạnh: "A Uẩn, mau qua đây giúp chị xách vali này, bà ngoại đã ra rồi."

"Được ạ."

Tân Uẩn nhẹ dạ một tiếng, trong phòng vang lên tiếng của bà Trầm Nghĩa Hoa, chân dài của cậu bước tới tới chỗ Tống Tri Hoan giúp cô xách hành lý.

Lương Hoài Châu đưa tay cản, Tống Tri Hoan nhíu mày, đưa tay đánh vào mu bàn tay của anh.

Cô ra tay rất mạnh, mu bàn tay của Lương Hoài Châu rất nhanh đã đỏ lên một mảng.

Tống Tri Hoan cố gắng kìm sự đau lòng xuống, làm bộ không thấy gì.

Lương Hoài Châu còn muốn đưa tay lại ngăn cô đi.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô trầm xuống, cô giơ chân đá vào bắp chân Lương Hoài Châu, đôi mắt của cô đỏ bừng, tức giận nói: "Anh là người kêu tôi duy trì khoảng cách, không cần tôi cũng là anh. Lương Hoài Châu, anh con mẹ nó nếu có bệnh thì cũng đừng quên uống thuốc."

Cô nhặt chiếc vali đang nằm trên đất, nói với Tân Uẩn: "Chúng ta đi thôi."

Dưới ánh đèn, Lương Hoài Châu nhìn bóng của hai người sóng vai nhau đi, cắn răng cười lạnh: "Tốt lắm."

Trầm Nghĩa Hoa và Thư Lôi từ trong phòng đi ra, Thư Lôi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của con trai, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu: "Con lại bỏ rơi cô gái tốt như thế, về sau nhất định sẽ hối hận."

*Thư Lôi: mẹ của Lương Hoài Châu.

Trầm Nghĩa Hoa siết chặt áo choàng trên vai, đến cạnh Lương Hoài Châu, vỗ vai anh: "Hoài Châu, con đã lớn rồi không còn nhỏ nữa, có một số việc cần nhìn nhận bằng cả trái tim."

Lương Hoài Châu không nói gì.

Trầm Nghĩa Hoa thở dài một tiếng, nói tạm biệt Thư Lôi. Tài xế mở cửa, bà bước lên ghế sau của chiếc bentley rồi rời đi.

Chiếc bentley màu xám đen hòa cùng màn đêm, biến mất khỏi tầm nhìn của Lương Hoài Châu.

Thư Lôi nói Thành Minh ở lại nhà họ Lương đêm nay, rồi xoay người lên lầu.

Thành Minh chơi xong hai ván game, nhìn Lương Hoài Châu đứng bất động tại chỗ.

"Hối hận à?"

Lương Hoài Châu lắc lắc cái cổ đau nhức, nhếch môi, khịt mũi: "Hối hận cái rắm."

Có bản lĩnh đi khỏi đây, thì lần sau đừng có mà khóc nháo đòi về.

Tác giả có lời muốn nói:

Lương Hoài Châu: Có bản lĩnh rời đi, về sau cũng đừng có quay về ——

"Em quay lại sao?"

"Em quay về, vậy anh sẽ chuyển đến sống cùng em."

"Em là con thỏ anh nuôi, anh nhớ em."

Chậc chậc, thơm quá.