Chương 6

Editor: Mưn

06

Con lợn tôi nuôi: [Sao anh không tới chỗ tôi?]

Khi Lương Hoài Châu nhìn thấy tin nhắn mới tới, khóe môi đang ngậm điếu thuốc của anh hơi nhếch lên khó mà nhận thấy, anh gõ tin nhắn trả lời lại Tống Tri Hoan.

Trong hộp thoại mới gõ được hai phần ba chữ: [Em đúng là heo, đi hai ba bước thì có sao đâu chứ? Được rồi, tôi sẽ tới.]

Còn hai chữ "Tìm em" mới gõ được chữ "Z" *

*Tìm trong tiếng Trung là 找【zhǎo】

Lương Hoài Châu chợt nghe thấy bên tai có giọng con gái nũng nịu nói: "Anh Hoài Châu..."

Lương Hoài Châu cầm điện thoại lên, giữa đốt ngón tay đang kẹp điếu thuốc đang nhấp nháy ánh lửa. Anh đưa lên môi hít một hơi thật sâu, rồi thả ra làn khói trắng, uể oải nâng mí mắt lên nhìn người trước mắt: "Có việc?"

"Thực khéo mà, không nghĩ tới sẽ gặp anh ở đây đó."

Trần Tri Tình cúi đầu, ngại ngùng thầm trộm ngắm Lương Hoài Châu.

Người con trai dựa vào tường, đứng dựa người lên một chân thẳng, ánh đèn chiếu lên gương mặt tuấn tú của anh, đôi mắt đen hẹp dài híp lại mang theo chút địch ý.

Anh kẹp điếu thuốc trên tay, khói thuốc lập lờ quanh quẩn anh, khóe miệng bất cẩn vẽ lên đường cong nhẹ.

Ngay cả khi anh đang mặc đồ nhếch nhác, cũng không giấu đi được sự phóng túng ẩn dưới mắt của mình.

Tim của Trần Tri Tình như đập lỡ một nhịp, cô thận trọng hỏi: "Anh Hoài Châu, sao anh lại thành như thế này?"

Lương Hoài Châu dập điếu thuốc, liếc qua Trần Tri Tình nói với giọng cợt nhả, thời điểm nói còn mang theo chút mỉa mai: "Có liên quan đến cô?"

"Em..."

Nụ cười trên mặt Trần Tri Tình cứng lại, dùng ngón tay xoa xoa sợi dây của túi mua sắm trong tay, cắn môi, không biết nên làm gì.

"Tình Tình, cô tới khu dành cho người hút thuốc làm gì đấy?"

Khu vực hút thuốc ở lầu sáu kế với phòng vệ sinh, Trần Tri Tình vốn cùng vài người bạn của cô ta tới Âu Khải Tư thì vô tình gặp Lương Hoài Châu bước vào khu vực hút thuốc, cô ta viện có vào nhà vệ sinh rồi đuổi theo anh.

Thấy cô ta không quay lại, mấy cô gái đi cùng cô ta cũng mất hết kiên nhẫn đi tìm người lại gặp phải Trần Tri Tình đang đứng cùng chỗ với một anh chàng cực đẹp trai.

Cô gái tóc ngắn nhìn Lương Hoài Châu, tiến lên khoác tay Trần Tri Tình: "Tình Tình, đây là ai?"

"Anh Hoài Châu nhà chú Lương..." Trần Tri Tình ngượng ngùng nói.

Mấy cô gái kia nghe xong thì ngơ ngác nhìn nhau, người tên Lương Hoài Châu này ở Thượng Hải cực kỳ nổi tiếng có thể nói tên tuổi vang dội.

Xuất thân hạng nhất, ngoại hình ưu tú nhưng tính tình kiêu ngạo, không ai có thể nói chuyện tử tế với anh ta.

Đã gần mười phút kể từ khi Trần Tri Tình kiếm cớ đi vệ sinh.

Nhà mấy cô ở đây cũng không phải giàu có, thượng lưu gì. Nhất định sẽ bị người ta soi mói.

Mấy nữ sinh trao đổi ánh mắt, cô gái tóc ngắn nói: "Tình Tình, muộn như vậy rồi sao cô còn chưa gọi cho Lương phu nhân, tối nay chúng ta đi ăn tối ở nhà hàng Tây mới khai trương trên tầng cao nhất?"

"Được rồi." Trần Tri Tình gật đầu, nói với Lương Hoài Châu: "Anh Hoài Châu, anh có muốn cùng tụi em đi ăn không..."

Giọng của Trần Tri Tình bị ngắt bởi một giọng nói: "Tay anh ta bị gãy, ăn như thế nào dây? Cô đút cho anh ta ăn sao?"

Trần Tri Tình cùng đám bạn của cô ta quay đầu lại nhìn, Tống Tri Hoan cầm túi mua sắm, nghiêng người dựa vào tường, khóe môi nhếch lên cười như không cười, ánh mắt khinh miệt nhìn qua đám Trần Tri Tình.

"Chị gái..." Trần Tri Tình rụt rè nói, hai mắt ửng đỏ, giống một con thỏ đang sợ hãi.

Tống Tri Hoan giễu cợt "Chậc chậc." Ngạo nghễ hếch cằm nhìn Lương Hoài Châu: "Anh còn không đi? Thật sự muốn cô ta đút cơm cho ăn sao?"

Lương Hoài Châu vươn người đi về phía Tống Tri Hoan: "Cuối cùng em cũng đến."

Anh như bị mấy người phụ nữ điên khùng này làm cho điên lên rồi.

Tống Tri Hoan ném túi đồ trong tay vào ngực Lương Hoài Châu, hừ nhẹ một tiếng: "Ai kêu anh không tới tìm tôi chứ, đáng đời!"

Lương Hoài Châu xách túi đồ lên, cong môi nhìn Tống Tri Hoan: "Đi thôi?"

Tống Tri Hoan quay đầu không để ý tới anh, xoay người bước vào thang máy.

Lương Hoài Châu thấy thế vội vàng theo sau.

Mới đi được hai bước, Lương Hoài Châu nghe thấy mấy nữ sinh kia đang líu ríu không ngừng: "Tình Tình, đây là chị gái suốt ngày không về nhà của cô ư?"

"Chậc, tuổi còn nhỏ mà đã không về nhà, chỉ biết theo sau con trai, đúng là không biết xấu hổ mà..."

"Mọi người ai chẳng biết, chú Trần luôn yêu thương chị ta, vậy mà còn không biết xấu hổ không biết nặng nhẹ, nói không chừng giống mẹ của chị ta thôi."

Tống Tri Hoan không thèm để ý những lời này nhưng nghe có người nhục mạ mẹ cô, tay cô nắm chặt thành quyền, đang muốn xoay người.

Lương Hoài Châu ấn vai cô lại, Tống Tri Hoan tức giận nhìn anh.

"Để tôi."

Nhẹ nhàng nói ra hai chữ, Tống Tri Hoan trong lòng đang bực bội, tức giận bỗng nhiên nhẹ nhàng trở lại.

Cô ngửa đầu lên nhìn anh, cười nhẹ nói: "Được, anh đi đi."

Trần Tri Tình cùng đám bạn cô ta thấy hai người không đi, trong đầu đang còn đang thắc mắc.

Một giây sau, chiếc bình pha lê được trưng bày trên hành lang từ trên rơi xuống, vỡ vụn dưới chân bọn họ.

"A!"

Một đám nữ sinh kêu lên sợ hãi, sợ hãi thành đứng lại thành một đoàn, run run nhìn Lương Hoài Châu, không dám nói lời nào.

Trần Tri Tình run lên, cô đỏ hoe mắt nhìn Lương Hoài Châu: "Anh Hoài Châu..."

Mặt Lương Hoài Châu trầm xuống, đảo mắt qua nhìn Trần Tri Tình, giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Cút..."

"Hoài.."

Trần Tri Tình bắt gặp đáy mắt của anh tràn đầy sự hung bạo, không dám nói nửa lời, dẫn theo đám tiểu thư bỏ đi.

Mi dài của Tống Tri Hoan rũ xuống, phản chiếu trước mắt anh.

Tống Tri Hoan nhìn chiếc bình pha lê bị vỡ vụn trên mặt đất, nâng mắt nhìn Lương Hoài Châu hỏi: "Lương Hoài Châu, tại sao anh lại tốt với tôi như thế?"

Lương Hoài Châu thấy đôi mắt hạnh tràn đầy hy vọng của cô gái, bên tai vang lên một giọng nói: "Lương Hoài Châu, tôi thật sự rất thích anh."

Nửa tháng này giống như một bùa chú, gắt gao đi theo anh, dù thế nào cũng không thoát ra được.

Sự cáu kỉnh cuối cùng bị anh đè nén trong lòng lại bùng nổ khiến anh gần như phát điên.

Lương Hoài Châu bối rối tránh đi ánh mắt của Tống Tri Hoan, vẫn là câu nói trước kia: "Em là em gái tôi nuôi lớn, bất kỳ ai cũng không được bắt nạt."

Hào quang trong mắt của Tống Tri Hoan bị dập tắt hoàn toàn, ừ một tiếng, không nói nữa.

Không khí yên ắng đến quỷ dị lướt qua hai người.

Tiếng ồn ào trước đó đã thu hút các nhân viên, nhưng vì họ nhận ra thân phận của Lương Hoài Châu nên họ chỉ im lặng dọn dẹp rồi rời đi.

Lương Hoài Châu nhìn Tống Tri Hoan im lặng, phiền thật sự, lại không muốn phá vỡ sự im lặng.

Suy nghĩ một hồi, mới khó khăn mở miệng: " Đi bệnh viện không?"

Tống Tri Hoan ngẩng đầu: "Đi."

Lương Hoài Châu xoay người, hướng thang máy đi.

Tống Tri Hoan nhìn bóng lưng người con trai, ánh đèn trên đầu chiếu xuống kéo dài bóng của anh, cô chỉ cần bước nhẹ một bước là có thể đuổi kịp anh.

Nhưng nó cũng chỉ là một cái bóng mà thôi.

Xa xa, Lương Hoài Châu quay đầu lại không thấy Tống Tri Hoan đi theo thì dừng lại nhìn cô: "Tống Tri Hoan, em là ốc sên sao, nhanh đi thôi."

Thấy cô chạy chầm chậm tới, Lương Hoài Châu đưa tay ra chỉnh mái tóc lù xù trên trán cô: "Đi thôi."

Bước chân anh tận lực mà bước chậm lại, để cho cô có thể cùng anh sóng vai mà đi.

Tống Tri Hoan khóe môi cong nhẹ, mắt khẽ nhìn người con trai bên cạnh, ngọn đèn chiếu lên anh như vẽ lên sườn mặt phá lệ tịnh xảo.

Đường nét của anh được phác họa rõ ràng, xương quai hàm cong lên tạo cảm giác sắc nét hơn.

Sau khi vào thang máy, Tống Tri Hoan đã bí mật tiếp cận Lương Hoài Châu, kéo khoảng cách giữa hai người đến cái gọi là khoảng cách tình nhân trên mạng.

Đây là khoảng khắc cô cẩn thận để lộ ra tâm tình của bản thân.

Tống Tri Hoan nghiêng đầu nhìn anh, sau đó lại lén lút nhìn chỗ khác, khóe môi rũ xuống.

Lương Hoài Châu, tôi thật sự không muốn làm em gái của anh.

Tới bệnh viện băng bó ra đã là mười một giờ đêm.

A Bưu đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của bệnh viện lấy xe, Tống Tri Hoan và Lương Hoài Châu đang đợi anh ở cổng bệnh viện.

Gió đêm lao xao, làm rối tung mái tóc dài của Tống Tri Hoan.

Ngọn tóc của cô lướt ngang qua chóp mũi Lương Hoài Châu đứng phía sau, Lương Hoài Châu ngửi thấy mùi thơm còn sót lại trong không khí.

Tựa như kẹo bông, lại có chút giống hoa cúc.

Ngọt nhưng không béo.

" Lương Hoài Châu..." Tống Tri Hoan đột nhiên gọi anh.

Lương Hoài Châu nhướng mắt ậm ừ: "Cái gì?"

Tống Tri Hoan lo lắng: "Chúng ta về muộn như thế, cha nuôi có thể sẽ tức giận đó?"

"Sợ hả?" Lương Hoài Châu hừ một tiếng.

Từ bà ngoại đến bố mẹ anh, gia đình anh luôn nâng niu Tống Tri Hoan trong lòng bàn tay, theo lời kể của cha anh Lương Vũ. Khi mẹ anh mang thai bà rất thích ăn cay, bà cho rằng đây sẽ là một tiểu công chúa, ai mà nghĩ tới sẽ ra một thằng con trai, bà tức giận tới mức năm đó thiếu điều đưa anh đi làm phẫu thuật thiến.

Sau đó Tống Tri Hoan chuyển đến sống ở nhà họ Lương, hoàn thành tâm nguyện ấp ủ từ lâu của ba vị trưởng lão nhà Lương là có một tiểu công chúa nhỏ.

Những năm gần đây, cho dù Tống Tri Hoan có gây ra bao nhiêu rắc rối thì cuối cùng anh vẫn là người bị phạt.

Cầm túi đồ trong tay, Tống Tri Hoan vỗ vI Lương Hoài Châu, nhỏ giọng nói: "Tôi sợ anh bị phạt, tôi sẽ khó chịu."

Giọng cô mềm mại như sáp, xen lẫn mùi thơ kẹo bông khi cô đến gần anh.

Lương Hoài Châu không thể không lăn yết hầu của mình.

Mẹ kiếp, cái thời tiết quái quỷ gì đây. Sao lại nóng thế này?

Lương Hoài Châu kéo dài khoảng cách giữa hai người, cau mày bực bội nói: "Gần như vậy làm gì, em mặc nhiều như vậy có nóng không, không nóng sao hả?"

Tống Tri Hoan: "?"

Là anh bảo cô thay quần áo, giờ lại ghét bỏ cô?

Sự cáu kỉnh nới đáy lòng của Lương Hoài Châu càng lúc càng mãnh liệt, khắp nơi đều như có lửa đốt, giống như đêm đó.

Anh lùi lại một bước, cáu giận nói: "Tránh xa anh ra..."

Không biết sao mà Lương Hoài Châu tức giận, Tống Tri Hoan ngây thơ cũng bị ảnh hưởng theo, trừng mắt nhìn anh:

"Lương Hoài Châu, anh có bệnh à?"

"..."

Lương Hoài Châu liếc cô một cái, không nói chuyện.

Bên kia đường, tiếng còi xe vang lên, Lương Hoài Châu bước lên xe cũng không đợi cô.

Tống Tri Hoan cắn môi, nhanh chóng leo lên xe.

A Bưu chuẩn bị khởi động xe, Lương Hoài Châu nói: "Đi Đại hoa viên đi..."

Đại hoa viên là biệt thự mà Lương Hoài Châu được bà nội Lương tặng.

Tống Tri Hoan ngồi ghế sau nghe vậy nhướng mày: "Không về nhà đến Đại hoa viên làm gì?"

Lương Hoài Châu quay đầu nhìn cô: "Anh đi Đại hoa viên còn em về nhà đi."

Biết Tống Tri Hoan đang định nói gì, Lương Hoài Châu quơ quơ tay phải trát thạch cao run run đối diện mặt cô, Tống Tri Hoan chữ ra tới miệng lại nuốt trở lại.

Đại hoa viên nằm trên sườn của núi Hoa Sơn ở ngoại ô Thượng Hải, núi Hoa Sơn là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Thượng Hải, nổi tiếng với suối nước nóng tự nhiên và cũng là khu du lịch thuộc tập toàn Lương.

Khi xe chạy trên đường, Tống Tri Hoan thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng cười đùa của khách du lịch trong khu nghỉ dưỡng.

Cánh cổng sắt của Đại hoa viên lọt vào tầm mắt của Tống Tri Hoan, xe chuẩn bị dừng lại.

Tống Tri Hoan nắm chặt dây túi đồ, lén nhìn Lương Hoài Châu đang nhắm mắt ngủ, cắn môi hạ quyết tâm.

A Bưu đạp phanh, Lương Hoài Châu mở mắt ra, tháo dây an toàn rồi xuống xe, đóng cửa lại, dặn dò A Bưu: "Nhớ đưa cô ấy về nhà an toàn."

"Đợi một chút." Tống Tri Hoan vừa nhìn thấy anh xoay người vội tháo đai an toàn, vội vàng đẩy cửa xe bước xuống: "Lương Hoài Châu, đêm đó...anh..."

Cô nhướng mày mím chặt khóe môi, mười bảy năm trong cuộc đời đây là lần đầu cô lộ ra vẻ mặt thẹn thùng như vậy trước mắt Lương Hoài Châu.

Lương Hoài Châu ngẩn ra một lúc, trong lòng thầm mắng, đó là em gái của ngươi, nghĩ cái rắm.

Anh nhìn thấy Tống Tri Hoan, định thần lại một chút, nói một câu.

Tác giả có lời muốn nói.

Bản kịch nhỏ:

Dòng thời gian...Sau khi Hoan Hoan kết hôn: Lương Hoài Châu, anh đặt tên cho em trên Wechat là gì thế?

Lương Hoài Châu: Rất hợp với câu chuyện của chúng ta.

Đợi một ngày nào đó Hoan Hoan xem điện thoại di động của cậu ấy— chúng ta hãy chúc mừng Lương Hoài Châu ngủ trong thư phòng một tuần