Chương 5

Editor:Mưn

05.

Bầu không khí yên lặng trong suốt quãng đường.

Lương Hoài Châu nhắm mắt ngủ gật, Tống Tri Hoan ngồi ghế nghịch điện thoại thi thoảng lại lén nhìn trộm Lương Hoài Châu.

Ngón tay cô nhéo nhéo cái áo của mình tận nửa ngày.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô đột nhiên muốn hỏi Lương Hoài Châu xem thái độ của anh đối với lời tỏ tình của cô là như thế nào.

Từ chối hay...đồng ý đây.

Tống Tri Hoan cắn chặt môi mình, lại chẳng muốn nói nữa.

Tâm tư tình cảm của cô gái nhỏ ngập cả tim. Cô muốn nhận được câu trả lời từ anh, nhưng lại sợ câu trả lời ấy không phải đáp án cô muốn.

Lương Hoài Châu mở mắt, nâng mắt nhìn Tống Tri Hoan nãy giờ vẫn nhìn mình chằm chằm qua kính chiếu hậu, đầu quả tim anh như bị lửa thiêu đốt, nóng đến nỗi anh không thể chịu được.

"Tống Tri Hoan, thu lại ánh mắt của em đi."

Tống Tri Hoan mang tâm tình đợi câu trả lời của anh, nhưng khi Lương Hoài Châu mắng cô hơn nữa anh còn liên tục nói cô là em gái, cô tức giận chửi ngược lại anh: "Ai nhìn anh, tôi chỉ là đang ngắm cảnh thôi."

Lương Hoài Châu mỉm cười, không nói gì.

Tống Tri Hoan khẽ hừ nhẹ, không nhìn Lương Hoài Châu nữa, cô dựa vào kính xe nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ.

Gió đêm ở Thượng Hải mang theo chút hơi nóng, xe xuống khỏi cầu vượt đi vào khu phố buôn bán sầm uất, hai bên đường đều là nơi ăn chơi trác táng, dòng xe chật chội chen chúc nhau.

A Bưu rẽ và lái xe vào bãi đậu xe ngầm của khu mua sắm náo nhiệt nhất Âu Tư Khải.

Sau khi xe dừng hẳn ở bãi đậu xe, Tống Tri Hoan dẫn đầu mở cửa bước xuống, không đợi Lương Hoài Châu mà đi thẳng vào trong thang máy.

Thấy thế Lương Hoài Châu khẽ nhếch môi, phân phó cho A Bưu đi ăn cơm rồi đẩy cửa xe bước xuống, đôi chân dài của anh bước vài bước đã đuổi kịp Tống Tri Hoan.

"Thái độ này của em là sao?"

Anh giơ tay nhấn nút thang máy, quay đầu, không hài lòng nhìn Tống Tri Hoan đang đứng cách xa anh.

Tống Tri Hoan nhìn cửa thang máy đóng lại, dựa vào tường nghiêng đầu liếc Lương Hoài Châu, giễu cợt nói: "Em gái và anh trai đùa giỡn chút thôi, không được sao?"

Lương Hoài Châu không chịu được thái độ châm chọc của cô, bước lại gần cô, cúi đầu, đôi mắt đen của anh nhìn cô chằm chằm: "Tại sao em lại giận tôi?"

"Tôi..." Tống Tri Hoan cắn răng, trừng mắt nhìn anh: "Tôi ăn no rồi không có gì làm, là vậy đấy."

Bộ dạng cô ăn phải thuốc súng thật giống con mèo nhỏ đang xù lông vậy, Lương Hoài Châu bật cười.

Anh đưa tay xoa mái tóc dài của cô, giọng điệu cưng chiều nói: "Được, em và anh trai đang đùa giỡn cùng nhau, ai kêu em là em gái của anh."

Tống Tri Hoan mím môi, lại là em gái.

Đôi mi dày của cô cụp xuống che đi sự mất mát trong đôi mắt cô.

Lương Hoài Châu nhạy bén cảm giác được cô không vui, hỏi: "Tống..."

Còn chưa kịp nói hết câu, cửa thang máy đã mở ra "Leng keng."

"Đến rồi, đi thôi."

Tống Tri Hoan bước ra thang máy, Lương Hoài Châu nhìn bóng lưng cô vài giây rồi nhanh chóng đuổi theo.

Âu Khải Tư là khu trung tâm thương mại thuộc tập đoàn Lương, nằm trên con phố thương mại thịnh vượng nhất Thượng Hải, có diện tích rộng và có tới 14 tầng, thích hợp ăn uống giải trí, là địa điểm yêu thích dành cho người Thượng Hải.

Tầng sáu là khu quần áo, Tống Tri Hoan và Lương Hoài Châu tùy tiện bước vào một cửa hàng.

Nhân viên trong tiệm thấy hai người họ lập tức nở nụ cười chào hỏi: "Lương thiếu gia, cô Tống, hai người cần gì?"

Tống Tri Hoan im lặng, nhìn Lương Hoài Châu bên cạnh, ánh mắt cô như đang nói: Anh dẫn tôi tới thì anh chọn đi.

Lương Hoài Châu nhìn quanh qua khu quần áo rực rỡ trong cửa hàng, ngay lập tức thấy đau đầu.

Ngày thường quần áo của Tống Tri Hoan đều là do mẹ anh chọn trên mạng rồi kêu người gửi thẳng tới nhà họ Lương.

Nhìn cả nửa ngày, Lương Hoài Châu chọn một chiếc quần dài màu đen, ném cho Tống Tri Hoan: "Mặc vào."

Tống Tri Hoan nhận lấy, dùng đầu ngón tay sờ sờ vải quần, dày kinh khủng.

Cô nhìn Lương Hoài Châu châm chọc: "Tháng tám chưa đủ nóng sao hả, anh muốn gϊếŧ tôi đúng không?"

Tống Tri Hoan ném chiếc quần cho nhân viên, quay người chuẩn bị rời đi.

Lương Hoài Châu híp mắt, vươn tay túm lấy cổ áo cô đem người kéo về.

"Phải thay..." anh trầm giọng nói.

Tống Tri Hoan lắc đầu: "Không thay, trời nóng chết đi được."

Cô kéo dài giọng, âm thanh mềm mại.

Lương Hoài Châu nghe cô nói, cảm giác như có con mèo sữa đang nâng vuốt cào nhẹ vào tâm anh, khiến anh ngứa ngáy không chịu nổi.

Lương Hoài Châu thỏa hiệp, nói với nhân viên: "Lấy một cái quần dài mỏng hơn..."

Anh cụp mắt xuống, nhìn cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài của Tống Tri Hoan lại nói: "Lấy thêm một cái áo dài tay nữa."

"Qúy khách xin đợi một lát."

Nhân viên theo lời của Lương Hoài Châu, đi sang bên kia lấy áo dài tay và quần jean kiểu dáng mới ra.

Tống Tri Hoan ngồi một bên nghịch điện thoại, nói chuyện phiếm với Trọng Hạ: "Hạ Hạ, cô nói xem Lương Hoài Châu có phải bị bệnh không? Không đến bệnh viện thì thôi lại còn dẫn tôi tới Âu Khải Tư mua quần áo, lại còn mua quần áo tay dài nữa chứ."

Trọng Hạ: "Lương Hoài Châu đang ghen đấy mà, ghen với việc cô tán tỉnh người khác trước mặt anh ta chứ sao nữa."

Anh sẽ vì cô mà ghen sao?

Tống Tri Hoan cất điện thoại, một tay chống cằm nhìn Lương Hoài Châu lấy quần áo từ sách hướng dẫn mua sắm.

Lương Hoài Châu đưa quần áo cho cô: "Đi thay."

Tống Tri Hoan nhận lấy, cúi đầu nhìn quần áo trong lòng, tâm như được quét một lớp mật ong, ngọt không tả được.

Cô ngẩng đầu lên, thận trọng liếc nhìn Lương Hoài Châu, thử hỏi: "Lương Hoài Châu, sao anh cứ khăng khăng kéo tôi đi mua quần áo thế?"

Lương Hoài Châu né ánh mắt đầy hy vọng của cô, giễu cợt nói: "Không có thuần phong mỹ tục..."

"Đây là khiếu thẩm mỹ của con trai." Tống Tri Hoan thấy anh lảng tránh ánh mắt của mình liền nói: "Tôi đi thay đồ."

Lúc quay người đi vào phòng thay đồ, cô dừng lại, quay đầu nhìn Lương Hoài Châu châm chọc nói: "Anh cũng thay quần áo đi, không người ta sẽ nghĩ anh là ăn mày đó."

Nói xong, cô kiêu ngạo đi vào phòng thay đồ.

Hình ảnh chú công nhỏ kiêu hãnh trên lưng Lương Hoài Châu khiến anh không khỏi bật cười.

Tệ đến vậy sao?

Lương Hoài Châu nhìn mình trong gương, ống tay áo ngắn màu xám đen đầy vết bùn, quần bò rách vài chỗ lại còn thêm mấy chỗ dính máu.

Anh chậc lưỡi, cũng có chút giống.

Lương Hoài Châu nhìn về phía phòng thay đồ, Tống Tri Hoan còn chưa ra, anh thì lại lười mua quần áo.

Anh chạm tay vào hộp thuốc trong túi quần, quay người tới khu vực hút thuốc.

Tống Tri Hoan từ trong phòng thay đồ đi ra, nhân viên giúp cô sửa sang lại quần áo, nhìn một vòng quanh cửa hàng hỏi: "Lương Hoài Châu đang ở đâu?"

Nhân viên trả lời cô: "Lương thiếu đi ra ngoài ạ."

Tống Tri Hoan ừ một tiếng, ký tên lên hóa đơn, sau đó nhận túi quần áo cũ của mình rồi rời đi.

Mắt cô đảo quanh bốn phía, đám người náo nhiệt nhưng lại không thấy Lương Hoài Châu.

Tống Tri Hoan lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn Wechat tới Lương Hoài Châu: [Anh đang ở đâu?]

Lương Hoài Châu: [Hút thuốc, em tới đây.]

Tống Tri Hoan: [Sao anh không tới chỗ tôi?]

Tống Tri Hoan đợi một lúc, không thấy Lương Hoài Châu trả lời.

Cô lắc mạnh túi đồ trên tay, chạy đến khu vực hút thuốc tầng sáu.