Chương 2.3

Cũng giống như việc anh ta ve vãn chơi đùa nữ chính, nhưng “bia đỡ đạn” thật thà và ngớ ngẩn hơn, không có sự hấp dẫn như nữ chính, nên Khắc Lạc Tư nhanh chóng mất hứng.

Vì Tạ Ninh Nhuyễn đứng đằng trước nên không thể nhìn thấy Khắc Lạc Tư sau lưng cô, ngay khi quay lại thì anh đã đứng chắn trước mặt cô, chỉ cách vài centimet.

Bị một người đàn ông lạ xuất hiện trước mặt khiến cô giật nảy cả mình, cốc nước trên tay cũng “Choang” một cái liền vỡ tan.

“Anh... anh là ai!?”

Sau khi ngắm nhìn Tạ Ninh Nhuyễn một lúc, Khắc Lạc Tư-người đã thấy vô số người đẹp, liền tỏ ra thoáng chốc kinh ngạc.

Dù sao thì đó cũng là món quà của bố tự mình lựa chọn, ánh mắt của ông chắc không thể sai được.

Khắc Lạc Tư không trả lời mà hỏi ngược lại: “Còn tưởng là kẻ nào không nghe lời chủ nhân mà đã nghịch ngợm trong nhà, hóa ra chỉ là một bé mèo con dễ thương.”

Anh không chỉ có vẻ ngoài lôi cuốn, mà ngay cả giọng nói cũng đầy sức quyến rũ.

Tạ Ninh Nhuyễn không để ý việc Khắc Lạc Tư dụ dỗ mình, mà thay vào đó, cô lo sợ vì lời nói của anh. Khắc Lạc Tư nói đúng, cô thực sự đã chạy loạn trong nhà của bọn họ, nhưng có lý do chính đáng cho điều này.

Nhắc tới lý do, cô sực nhớ đến Bạch Vi suýt chết vì treo cổ tự tử kia.

"Chết tiệt, cô ấy vẫn đang chờ tôi, phải nhanh chóng mang nước tới cho cô ấy."

Tuy rằng miệng nói mình đang vội, nhưng Tạ Ninh Nhuyễn vẫn không quên cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ của chiếc cốc.

Mảnh thủy tinh nhỏ đầy sắc nhọn bất ngờ đâm vào tay làm cô không nhịn được mà kêu lên, theo phản xạ đưa ngón tay vào miệng để cầm máu.

Nhưng ngay lập tức đã bị Khắc Lạc Tư chặn lại. Cô bối rối ngẩng đầu lên, thấy tia đỏ trong mắt Khắc Lạc Tư, Tạ Ninh Nhuyễn còn tưởng mình nhìn lầm.

Chỉ kịp nghe thấy anh lẩm bẩm: “Thật đúng là mèo con bất cẩn mà.”

Một giây tiếp theo, Khắc Lạc Tư liếʍ láp ngón tay đang rỉ máu của cô, dùng chiếc lưỡi trơn trượt liếʍ những giọt máu chảy vào miệng, vị ngọt ngay lập tức khiến anh rêи ɾỉ thỏa mãn.

Dần dần anh không còn hài lòng với việc liếʍ ngón tay cô nữa, mà trực tiếp đưa cả ngón tay của Tạ Ninh Nhuyễn vào miệng.

Ma cà rồng không thể cưỡng lại được máu, đặc biệt là máu của Tạ Ninh Nhuyễn, đây là “món ngon” mà tất cả ma cà rồng đều mơ ước.

Trên mặt Khắc Lạc Tư hiện ra sự ám ảnh, cảm thấy không thỏa mãn với việc mυ"ŧ máu từ tay cô, anh ta dùng răng nanh sắc nhọn đâm vào ngón tay mềm mại của Tạ Ninh Nhuyễn, từng ngụm lớn hút sạch dòng máu ngọt ngào của cô.