Quyển 1 - Chương 2.2: Em gái nằm ở bên cạnh, nửa đêm rời giường thủ da^ʍ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đại dươиɠ ѵậŧ quá nhiều

Bàn tay to rộng rắn chắc nắm chặt lấy eo nhỏ một bàn tay là có thể ôm hết của em gái, tiếng nói bị ép tới cực thấp: “Đừng lộn xộn.”

Tống Nhược vừa ngồi ở trên hông anh liền mơ hồ cảm giác được dưới mông là một cây cự vật thô dài, rất có phân lượng mà từ chân tâm xỏ xuyên qua đến sau mông, sau khi vặn vẹo vài cái thì biến thành trạng thái nửa ngạnh, kích cỡ càng thêm kinh người.

Bầu trời bên ngoài vẫn còn lưu màu hoàng hôn nhàn nhạt, cô xoa xoa bụng đáng thương cực kỳ mà nói: “Anh hai, Nhược Nhược đói bụng.” Giọng nói nhẹ nhàng vô cùng nhõng nhẽo.

Tống Thần giật mình nhận ra hai người đều chưa ăn cơm, suy nghĩ nhanh chóng từ trong kiều diễm rút ra, ngón tay véo lên trên mặt cô dỗ dành nói: “Anh hai nấu đồ ăn ngon cho em được không?”

Anh trai nhanh chóng nấu xong cơm chiều bưng lên bàn, sau khi hai anh em ăn xong thì lại nhanh chóng rửa mặt rồi bê nước tới phòng cho em gái, mái tóc vừa mới dính nước vẫn còn đang nhỏ nước, bọt nước từ cằm hình dáng rõ ràng chảy tới cổ, cuối cùng đi sâu vào bên trong áo thun, có lẽ là quá mức vội vàng, nước trên người cũng chưa lau khô, thấm ướt từng mảng lại từng mảng.

Cự vật dưới lớp quần đùi của nam hài càng thêm rõ ràng, thậm chí xuyên thấu qua lớp vải nửa ướt có thể phác họa ra hình dạng đại khái, Tống Nhược gục đầu xuống dời mắt đi, ngay sau đó ánh mắt lại không chịu nổi mà dừng ở dưới thân anh, thật sự thật lớn.

Người con trai bình thường tùy tiện đã quen, nào có chú ý tới tầm mắt mờ ám này của cô gái nhỏ, thuần thục đổ nước cho cô xong thì đi ra ngoài, không nghĩ tới ánh mắt nóng rực kia bám theo bước chân anh, lưu luyến ở cái mông vểnh cao rắn chắc.

Người nông thôn ít có phương tiện giải trí, cho nên ngủ cũng sớm, Tống Nhược cẩn thận mà tắm rửa sạch sẽ xong, thân thể này cũng tới giờ đi ngủ hằng ngày, theo thói quen mà mơ màng buồn ngủ, ôm lấy gối đầu đi đến phòng anh trai đối diện đẩy cửa mà vào, vừa ngáp vừa mơ hồ nói: “Nhược Nhược muốn ngủ cùng với anh hai.”

Nói xong cũng không đợi anh trả lời, tự nhiên mà bò lên trên giường, lật qua hắn nằm ở vị trí bên trong, váy mùa hè mỏng manh dễ dàng bị nhấc lên lộ ra qυầи ɭóŧ ren hồng nhạt bên trong, vải dệt xinh xắn bao bọc lấy chỗ tư mật, liếc mắt một cái đảo qua làn da trắng nõn phấn hồng kia, Tống Thần ước chừng nhớ rõ đó là lần trước đi với em gái lên huyện thành mua, lúc ấy anh cũng kiêng kỵ em gái thẹn thùng, lại lo lắng cô bị người lừa, khẽ yên lặng tránh ở một bên nhìn cô chọn mua.

Cơ bắp trên bụng nhỏ vừa động, thằng em dưới háng liền có xu thế đứng dậy, cũng không biết là đã chịu kí©h thí©ɧ gì, lúc tắm rửa vẫn luôn không quá an phận, vốn định trước lúc ngủ loát một lần, bây giờ thì chỉ có thể thành thành thật thật mà ngủ, anh nằm nghiêng miễn cưỡng dùng chăn mỏng che đậy hạ thân phồng lên, bàn tay cách chăn vỗ nhẹ lên trên lưng em gái: “Ngủ đi.” Đêm dài, Tống Thần nghe tiếng hít thở của người bên cạnh càng thêm bằng phẳng, thoáng ngồi dậy để sát vào mặt em gái, giọng nói cực thấp gọi: “Nhược Nhược?”

Sau khi lặp lại vài lần mới yên tâm xoay người, vươn tay rút ra một xấp khăn giấy thật dày, cơ bắp trên cánh tay ở dưới ánh trăng giống như tỏa ra ánh sáng.

Nam hài nhẹ nhàng xốc chăn lên đắp ở trên eo, cởi bỏ dây quần và cả qυầи ɭóŧ bên trong xuống, một cái cự vật thô to lập tức nhảy bắn mà ra, dưới ánh đèn tối tăm không thấy rõ màu sắc, chỉ thấy giữa rừng rậm dày đặc thình lình nhảy ra một cây nhục hành, qυყ đầυ mượt mà ngoại khoách có vẻ phá lệ dữ tợn.

Ngón tay thon dài của thiếu niêm nắm lấy dươиɠ ѵậŧ, đè nặng tiếng thở dốc, tốc độ ngón tay qua lại cùng với tiếng thở dốc cũng ngày một nhanh, đêm lạnh như nước, Tống Thần thẳng lưng hung hăng đẩy lên trên, dươиɠ ѵậŧ gắng gượng từ đầu tới đuôi xuyên qua bàn tay, cọ xát đến thịt lòng bàn tay không ngừng nóng lên, tiếng thở dốc kìm nén không được từ trong miệng phát ra, buông một bàn tay ra rút một xấp khăn giấy lớn tới bao ở phía trước, du͙© vọиɠ cố nén phun trào mà ra, từng dòng chất lỏng lớn màu trắng ‘ phốc phốc ’ bắn ở trên khăn giấy.

Phóng thích xong thân thể cuối cùng cũng hạ xuống du͙© vọиɠ, Tống Thần ném đống khăn giấy to vào trong thùng rác, kéo quần lại đắp chăn mỏng lên, du͙© vọиɠ vừa mới phát tiết phồng lên một độ cong không nhỏ.