Quyển 1 - Chương 2.1: Em gái nằm ở bên cạnh, nửa đêm rời giường thủ da^ʍ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đại dươиɠ ѵậŧ quá nhiều

Lúc Dương Nhược tỉnh lại đang nằm ở trên ván gỗ giường phủ kín sợi bông, tuy rằng đã sớm dự đoán là sẽ xuất hiện ở trong một thế giới mới, nhưng mà lúc thật sự rơi vào trên người mình thì vẫn có vài phần mờ mịt, bàn tay ấn ở vị trí trái tim đầu tiên cảm nhận được không phải là nhịp tim đập phập phồng của thân thể này, mà là bộ ngực quá mức bằng phẳng.

Thay đổi thân thể nhưng cũng vẫn là ngực phẳng.

Nhưng so với sự phiêu đãng bất an khi là nửa hồn thể, sức sống tràn đầy thuộc về thân thể này khiến cho cô hưng phấn, không khỏi đối với nhiệm vụ càng thêm coi trọng.

“Nhược Nhược, em tỉnh?!” Cửa gỗ khép hờ bị đẩy mạnh ra, một người con trai cao cao gầy gầy cất bước xông vào, nhìn thiếu nữ bình yên trên giường, đôi mắt trắng đen rõ ràng sáng như sao trời.

Dương Nhược đã tiếp thu ký ức của thân thể này, biết người con gái này tên là Tống Nhược, lúc học thể dục bị cảm nắng té xỉu, sau khi được khám bệnh xong thì đưa về nhà, lúc này đúng là mới tan học chưa lâu, nghĩ đến anh trai Tống Thần là vừa tan học đã chạy về nhà.

Từ hai năm trước sau khi bà nội qua đời, hai anh em liền sống nương tựa lẫn nhau, cha làm công ở bên ngoài, mẹ không chịu nổi cuộc sống vùng núi xa xôi như vậy nên đã sớm tái giá, hoàn cảnh kiểu này ở trong thôn cũng không hiếm gặp, gần như là những người bạn chơi cùng với Tống Thần đều có gia đình có cùng hoàn cảnh như vậy, mà cô em gái Tống Nhược này cũng trở thành em gái chung của mọi người.

“Sao anh hai không về cùng với các anh Tống Ngộ?” Tống Nhược ngồi dậy, một lọn tóc dài ngang eo mềm mại mà đáp ở trên vai, giọng điệu dịu dàng, mang theo sự yếu ớt nhu nhược, tay nhỏ trắng nõn thon dài vươn về phía người con trai.

Tống Thần mơ hồ nhận ra em gái có gì đó khác thường, bình thường cô luôn là hướng nội trầm lặng, cho dù bị bạn tốt của anh trêu chọc một chút cũng sẽ không tức giận, nhiều lắm thì cũng chỉ đỏ mặt, chưa bao giờ yêu cầu người khác làm cái gì, dĩ nhiên anh cũng không tính là “người khác”.

Thiếu niên vừa đi tới gần, hơi thở hormone nam tính sau khi đổ mồ hôi lập tức vây quanh Tống Nhược, bàn tay hơi hơi lạnh của cô được một bàn tay lửa nóng bao lấy, trong lòng hoảng hốt, không thích ứng mà tay run lên, cô nào đã từng gần gũi với con trai như vậy bao giờ, cô đã từng tự ti xấu xí như vậy có người con trai nào thấy mà không tránh đến rất xa chứ.

Huống hồ còn đang là độ tuổi niên thiếu vô tri, nói chuyện cũng không bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác, lời nói ác liệt đả thương người không hề do dự mà cứ thế buột miệng thốt ra, cô cũng bởi vì vậy mà cực kỳ kháng cự tiếp xúc gần gũi với người khác phái.

Con ngươi ướt nước chăm chú nhìn vào nam hài, “Anh hai thích Nhược Nhược không?”

Lời nói này quá đột ngột, vùng núi hẻo lánh cũng khiến cho mọi người ít khi bộc lộ tình cảm, kể cả có là cảm xúc mãnh liệt, mọi người đều quen mà giấu ở trong lòng, Tống Thần nhấp môi, làn da cả ngày bị ánh mặt trời nóng bỏng chiếu vào hiện ra màu lúa mạch, môi khô ráo có chút nứt nẻ.

Anh nhắm mắt, trong đầu toàn là đôi mắt ướt sũng nước và thân thể mảnh khảnh được bao bọc trong mái tóc của em gái, giống như suy nghĩ duy nhất chỉ dừng lại ở một câu trả lời của anh, anh có phần quyết đoán nói: “Thích, anh hai thích Nhược Nhược nhất.”

Tống Nhược giống như một con mèo nhỏ được như ý mà lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, không biết là vừa lòng đối với câu trả lời chắc nịch của người con trai hay là thích sự thiên vị có một không hai trong lời nói của anh nữa.

Tay nhỏ từ trong lòng bàn tay của anh trai rút ra, giống như vô tình mà vỗ vỗ cánh tay anh, cơ bắp căng chặt dừng ở dưới bàn tay có xúc cảm kỳ diệu, huống hồ anh trai còn từng vận động mạnh, nhiệt khí nóng hổi chưa biến mất, một trận lại một trận mà tỏa ra từ trong lỗ chân lông.

“Nhược Nhược cũng thích anh hai nhất.”

Nói xong thì từ trên giường bò lên, động tác đứng dậy đột ngột khiến cho trước mắt tối sầm, thân thể ngã về phía trước hoàn toàn không khống chế được, tay lung tung mà vùng vẫy ở không trung hai cái, tiếng kêu sợ hãi còn chưa ra khỏi miệng, thân mình nhỏ xinh đã rơi vào trong một l*иg ngực ấm áp vững chãi.

Ôm cơ thể nho nhỏ vào trong ngực, Tống Thần mạnh mẽ để cho trái tim trở lại chỗ cũ, muốn nổi giận rồi lại không đành lòng, “Ngoan ngoãn nằm đừng lộn xộn!”

Bóng tối ngắn ngủi trước mắt thật nhanh rút đi, dưới lòng bàn tay của Tống Nhược là l*иg ngực cứng rắn của anh trai, dưới mông là bắp đùi rắn chắc hữu lực, là thứ mà hồi cô đi học cấp ba trước kia không với tới nổi, đôi tay cô víu lấy cần cổ thấm mồ hôi của Tống Thần, hơi ngồi dậy.

Ngay khi Tống Thần cho rằng cô lại muốn lộn xộn, giơ tay định ngăn cản lại, hai chân cô đã tách ra chính diện ngồi ở trên đùi anh, không chỉ ôm chặt nửa người trên, nơi riêng tư bí ẩn cũng kín kẽ mà dán ở bên nhau, nữ hài vặn vẹo mông điều chỉnh một tư thế thích hợp, một trần cọ xát nhẹ mà chậm mang đến kɧoáı ©ảʍ khó có thể miêu tả, l*иg ngực nam hài mạnh mẽ áp xuống một tiếng kêu rên.