Chương 1: Xuyên Thành Lốp Xe Dự Phòng Trong Tiểu Thuyết Tình Yêu

"Thứ khốn nạn!" Ông cụ Diệp đang cực kỳ tức giận, ông chỉ vào Diệp Du tức giận mắng to: "Mặt mũi nhà họ Diệp chúng ta cũng đều bị anh ném đi hết rồi! Anh không biết xấu hổ chứ khuôn mặt già nua này của tôi đây vẫn còn muốn giữ đấy! Thật sự không biết liêm sỉ!"

Toàn bộ người trong nhà họ Diệp đều ngồi trong phòng khách nghe Ông cụ Diệp mắng Diệp Du. Ngoại trừ bản thân Diệp Du suốt cả quá trình đều không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào ra thì thì trên mặt những người khác đều mang chút tư thái ngồi xem kịch vui hoặc là cười trên nỗi đau của người khác.

Mà đám người xem kịch vui này theo thứ tự là chú hai và thím hai của Diệp Du, à còn có thêm hai người anh họ của cậu nữa. Mà cha mẹ cùng anh trai của Diệp Du cũng không có sống ở trong căn nhà này cho nên dù cho Ông cụ Diệp đã nắng cậu một hồi lâu rồi vậy mà cũng không có ai lên tiếng bênh vực thay Diệp Du.

"Ông ơi, ông bớt giật đi." Diệp Thần thấy Ông cụ Diệp mắng nhiều nên đã có chút mệt mỏi, sau khi trút giận lên người Diệp Du xong cũng không có nóng nảy như vậy nữa thì anh ta liền rót một chén trà đặt ở trước mặt Ông cụ Diệp: "Thật ra thì đây cũng không phải là chuyện gì quá lớn, người đừng quá tức giận, hại tới thân thể mất."

"Con không cần phải nói đỡ cho nó!" Ông cụ Diệp trừng mắt giận dữ nhìn về phía Diệp Du nói: "Nó ném mặt mũi của ông đi hết rồi! Nếu còn không dạy cho nó một bài học thì không biết sau này nó còn tiếp tục làm ra loại chuyện mất mặt nào nữa đây!"

"Mấy người nghe kỹ cho tôi!" Ông cụ Diệp nhìn những người khác lên tiếng: "Trong vòng hai ngày không được cho nó ăn uống gì hết. Nếu như để cho tôi phát hiện có người dám không nghe lời tôi thì tôi liền đánh gãy chân kẻ đó!"

"Vâng." Những người khác lập tức trả lời.

Diệp Thần há miệng muốn nói nhưng cuối cùng không có lên tiếng. Cậu ta tỏ vẻ có chút khó xử mà nhìn Diệp Du, bộ dạng giống như muốn khuyên nhưng không dám khuyên tiếp nữa vậy.

Mà lúc này nội tâm của Diệp Du cũng bình tĩnh giống như vẻ mặt của cậu vậy. Thời điểm cậu gặp nạn ở trên máy bay cho tới khi bản thân cậu xác định mình đã xuyên không đến một thế giới trong sách cũng chưa từng xuất hiện biểu cảm khϊếp sợ cùng khó mà tiếp thu, tựa như hiện tại dù xuất hiện chút chuyện nhỏ này cũng không khiến đáy lòng của cậu dậy sóng được.

Diệp Du quay đầu liếc mắt nhìn về phía Diệp Thần, ánh mắt của hai người vừa vặn đối diện với nhau, tuy rằng ánh mắt của Diệp Du cực kỳ bình tĩnh không mang theo bất kỳ cảm xúc nào thế nhưng chắc là do hiện tại Diệp Thần đang đối diện với ánh mắt của cậu cho nên cậu cảm thấy cực kỳ chột dạ. Cũng vì thế mà cậu bất giác dời tầm mắt của mình đi sau đó thoáng cúi đầu.

Ông cụ Diệp mắng quá lâu, mắng đến mức cảm thấy có chút khát. Sau khi ông uống nữa chén trà trên bàn xong mới tiếp tục nói với Diệp Du: "Tôi nói cho anh biết, đừng nói là Đỗ Hạo căn bản không có yêu anh, mà cho dù hai người có thật sự yêu thích nhau đi nữa thì tôi cũng sẽ không bao giờ để cho hai người ở bên cạnh nhau! Nhà họ Diệp tôi đây cùng đám người Nhà họ Đỗ bọn họ, không kết thân, không kết bằng hữu, điều này đã được viết vào trong gia quy, tuyệt đối không thể bởi vì mình anh mà phá vỡ quy cũ của tổ tiên đề ra được! Nếu anh còn dám tiếp tục tới lui với nhà họ Đỗ nữa thì anh lập tức cuốn gói ra khỏi căn nhà này cho tôi, từ nay về sau cũng không cần phải dùng tới cái họ Diệp này nữa! Nhà họ Diệp tôi đây không tha cho cái loại con cháu không có mặt mũi không có lương tâm như anh!"

"Ý của ngài là..." vẫn luôn trầm mặc Diệp Du, lúc này rốt cục cũng mở miệng nói: "Cho dù là yêu nhau, cũng tuyệt đối không cho phép người nhà họ Diệp kết thân cùng với người nhà họ Đỗ trừ phi tôi bước ra khỏi cái nhà này, không tiếp tục mang cái họ Diệp này nữa đúng không?"

"... Không sai!" Tuy rằng Ông cụ Diệp không biết tại sao Diệp Du muốn lặp lại lời mà ông nói nhưng ông vẫn đáp lại cậu ta một tiếng chắc như đinh chặt sắt.

"Ông ơi, ông đã nói được thì nhất định phải làm được đó, tuyệt không đổi ý đúng chứ?" Diệp Du lại hỏi thêm một lần nữa.

"Anh như vậy là đang nghi ngờ lời tôi nói?" Sắc mặt của Ông cụ Diệp càng ngày càng trở nên khó coi.

"Đúng vậy nha, quả thật thì con còn có chút hoài nghi việc ông có thể chấp hành theo đúng gia quy đến cuối cùng không. Sợ rằng một ngày nào đó, cuối cùng thì ngài cũng bị tình cảm của một ai đó khiến cho ngài cảm động, không muốn tiếp tục duy trì cái gia quy này nữa, nói không chừng còn muốn quen thân với nhà họ Đỗ đâu nha?" Giọng điệu của Diệp Du vẫn bình tĩnh như trước, sau khi nói xong cậu còn liếc mắt nhìn về phía Diệp Thần.

Mà Diệp Thần bởi vì câu nói kia của Diệp Du mà sắc mặt cũng trở nên khó coi.

"Được, vậy để tôi xem thử một chút, đến cuối cùng thì tôi có thể chấp hành gia quy đến khi chết hay không!" Diệp lão gia bình tĩnh bắn ra một câu từ trong cổ họng.

Diệp Thần liếc mắt nhìn về phía mẹ anh ta, sau khi hai người dùng ánh mắt trao đổi với nhau thì mẹ của Diệp Thần bình tĩnh dùng cù chỏ hất hất tay của ba Diệp Thần.

"Ba, hiện tại đã muộn rồi, không phải ba nói sáng mai mình còn phải đi dự tiệc hay sao? Đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, việc dạy bảo con cháu còn nhiều thời gian mà." Cha của Diệp Thần là Diệp Kiến Hiền sau khi nhận được ám chỉ của hai người thì lập tức đứng dậy khuyên bảo.

Ông cụ Diệp đứng lên, Diệp Kiến Hiền cũng đi theo sát phía sau dắt ông ta lên phòng. Bởi vì hôm nay Ông cụ Diệp mới quay lại nên nhất định sẽ có lời muốn nói riêng với ông.

"Đi thôi, chúng ta cũng đều trở về phòng ngủ đi, buổi tối ni náo loạn lớn đến vậy...." Mẹ của Diệp Thần nói xong thì thở dài sau đó đứng dậy trở về phòng.

Sau khi Diệp Thần liếc mắt nhìn Diệp Du một cái xong thì cũng đứng dậy trở về phòng.

Chờ tới khi bọn họ đều đã rời đi hết thì Diệp Du mới đi tới bên cạnh cái ghế sô pha mà ban nãy Ông cụ Diệp vừa ngồi, khom lưng cầm lấy cái máy điện thoại bàn được đặt ở trên bàn kia lên nhấn xuống một dãy số vẫn luôn tồn tại trong ký ức của nguyên chủ.