Chương 16

Năm thứ hai ở Hogwarts, nói một cách tương đối thì thật là bình lặng. Ngay cả khi không có Dumbledore, ngôi trường vẫn duy trì trật tự vốn có. Chương trình học của năm thứ hai cũng sinh động và thú vị hơn so với chương trình của năm đầu tiên. Không thể không nói, con thú có cánh đầu chim ưng thân ngựa thực sự là một loài động vật rất thân thiện, mặc dù Hagrid không cho chúng tôi được tiếp xúc gần với nó bởi vì vụ Draco bị thương, nhưng nếu đánh giá từ góc độ thuần túy, đây thực sự là một sinh vật quý hiếm và xinh đẹp.

Nhưng mà đối với Draco mà nói, những chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm chính là Hagrid phải bị trừng phạt. Đối với lần bị thương này của anh ấy, ngay từ đầu khi được Karen báo cho biết thì tôi tỏ ra vô cùng bình tĩnh, bởi vì tôi đã biết cách giả vờ bị thương nghiêm trọng này chẳng qua là để Draco báo thù Hagrid mà thôi, nên tôi cũng chẳng để trong lòng, nhưng rõ ràng những người khác không nghĩ như vậy, Ginny và Karen đều càn quét người tôi bằng ánh mắt kỳ lạ rồi thì thào nói nhỏ.

Cuối cùng còn tự ý đưa ra kết luận kỳ lạ là do tôi xấu hổ cho nên mới không đến thăm Draco. Nhưng mà kết luận này còn chưa kéo dài không được bao lâu thì Draco đã "triệu hồi" tôi, tôi cũng không biết anh ấy làm thế nào mà vừa giả vờ bị thương nghiêm trọng phải nằm trong phòng y tế, mà vẫn vừa chỉ huy một Slytherin năm thứ nhất đưa thư đến cho tôi.

Kể từ sau lần chia tay ở St. Mungo vào kỳ nghỉ hè, Draco cứ cách hai ngày lại viết thư cho tôi, đôi khi chỉ là viết hai câu chào hỏi lịch sự, đương nhiên cũng sẽ có vài lời phàn nàn về mấy yến hội quý tộc mà anh ấy phải tham gia hàng ngày, chỉ là tôi có chút không thể đoán được trong mấy dòng chữ của anh ấy mang ý oán trách hay là khoe khoang nữa. Nhưng mà việc gửi thư thường xuyên như thế này cũng khiến Ferry để tâm đến, nên ông ấy đã tiến hành một hồi giáo dục đầy tình thương cho tôi.

Tôi không đơn thuần chỉ là đứa trẻ mười hai tuổi, nhưng đương nhiên cũng nhận ra thái độ của Draco đối với tôi đã thay đổi, chuyện như vậy tốt hay xấu, tôi không thể nào phán đoán được. Chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.

Trên băng ghế bên ngoài phòng y tế, tôi nhìn thấy Draco đang dựa người vào lưng ghế, ánh chiều tà phản chiếu trên mặt anh ấy, dường như lộ ra một tia sáng yếu ớt, nhưng đáng tiếc, sự xuất hiện của tôi đã phá vỡ cái cảnh có thể so sánh với cảnh đẹp trong tranh này. Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, gương mặt của anh hơi nghiêng đi, đôi mắt nhắm nghiền khẽ mở, lặng lẽ nhìn tôi, trong lúc nhất thời tôi cũng như bị mất giọng. Chỉ im lặng ngồi ở bên cạnh anh.

"Tại sao em không đến thăm anh?"

Giọng điệu vừa mở miệng có chút trách móc nhưng cũng mang theo hương vị khác, tôi bị ép phải quay đầu sang nhìn vào mắt anh: "Chẳng lẽ anh nghĩ rằng em sẽ tin anh thực sự bị con thú có cánh đầu chim ưng thân ngựa đó làm bị thương đến liệt giường sao?"

Anh ấy có chút lúng túng quay đầu, không nhìn tôi nữa: "Malfoy, anh cũng đâu phải là đứa trẻ ba tuổi nữa, làm chuyện như vậy rất vui vẻ sao?"

Tôi nhìn cơ thể anh ấy khẽ run lên, lại càng ngả về phía sau, dường như để tìm chỗ dựa. Đã lâu tôi không gọi anh ấy bằng họ, ở trong lòng tôi, cái tên có thể mang mọi người đến gần nhau hơn. Nhưng mà nhìn hành động ngây thơ như vậy, tôi không thể nhịn nổi mà muốn đánh thức anh ấy. Từ trước đến nay anh ấy luôn tự hào khi là người thừa kế gia tộc Malfoy, nhưng như vậy thì anh ấy càng phải hiều, người thừa kế của Malfoy không nên có bộ dạng tức giận như trẻ con này.

"Em, cũng chỉ muốn nói như vậy thôi sao..."

Nhìn vẻ mặt bực bội của anh ấy, có đôi khi nó thực sự không phải là niềm vui bình thường, quả nhiên tôi vẫn là con gái của Clares: "Đương nhiên là không phải, chỉ là anh không được quên đã đồng ý dạy em thần chú gọi thần Hộ mệnh đấy. Anh còn định ở đây bao lâu?"

Sau khi nói xong những gì cần nói, tôi sẽ không xen vào những chuyện còn lại nữa. Hiện tại thứ tôi quan tậm vẫn là việc học thần chú gọi thần Hộ mệnh hơn. Tôi cũng không muốn làm người cứu thế, cũng không có ý nhúng tay quá nhiều. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là quan tâm đến sự am toàn của mọi người, trước khi tôi có một kế hoạch toàn diện, trước tiên tôi phải có khả năng tự bảo vệ mình đã.

Một năm này vẫn là tương đối bình lặng, có lẽ phải nói đó là sự bình yên cuối cùng trước khi bóng tối ập xuống, chuyện của Sirius đã được giải quyết một cách im hơi lặng tiếng, sự thật đã được phơi bày trước thế giới, mà chuyện Dumbledore trở về cũng khiến những phù thủy khác yên tâm hơn, hình như ngoại trừ tôi, học sinh của tất cả các nhà vẫn đang sống một cách đần độn hoặc là cần cù để vượt qua mỗi ngày.

Tôi bắt đầu coi mình như một miếng bọt biển, cố gắng hấp thụ mọi thứ có ích cho bản thân, cho dù đó là bùa chú, độc dược hay phép thuật đen. Holdle vô cùng tốt bụng mà tặng cho tôi một vài cuốn sách vô cùng có ích, đương nhiên, mọi thứ đều nằm dưới những gói hàng nặng nề, ví dụ có một lần anh ấy trộn viên thuốc bùn thay đổi âm thanh cho tôi vào trong kẹo, và một trong số chúng đã bị Karen nuốt nhầm, cuối cùng cũng may Karen có chút bất cẩn, nghĩ rằng đó là một loại kẹo mới. Và cũng may những viên thuốc bùn này chỉ là sản phẩm thử nghiệm và chúng sẽ không còn tác dụng sau một ngày. Nó hơi giống sản phẩm của cặp song sinh. Tuy nhiên, những viên thuốc bùn này của Holdle có thể tái tạo thành giọng nói của người khác với sự trợ giúp phép thuật.

Karen là người đầu tiên nhận thấy sự thay đổi của tôi, cậu ấy hơi khó hiểu về sự siêng năng của tôi. Nhưng cậu ấy cũng không nói nhiều, ngược lại là Draco, bởi vì hầu hết các câu thần chú của tôi đều được học với sự giúp đỡ của anh ấy, cho nên anh ấy rõ như lòng bàn tay học lực của tôi, anh ấy luôn đưa ra những đưa ra những lời phê bình kín đáo.

"Anh thực sự không hiểu tại sao em lại vội vã học những câu thần chú này như vậy. Tại sao em không học từ từ theo chương trình học!"

"Em nhớ anh hẳn không có tư cách để nói với em những lời như thế. Draco, anh còn tiếp xúc với những thứ này sớm hơn em, không phải sao?"

"Nhưng mà không giống nhau, bởi vì anh là Malfoy..."

"Vậy thì nói không chừng em cũng có thể là một Malfoy đấy."

Câu này có lực sát thương quá lớn, bởi vì khi tôi vừa mới nói ra khỏi miệng thì có thấy Malfoy sững sờ rất lâu, cho nên mỗi lần anh ấy phê bình kín đáo tôi, tôi thường dùng câu này để chặn hết mọi lời nói của anh ấy.

Nơi chúng tôi luyện tập là do Draco cung cấp, trong một phòng học ở góc tầng hai, khuất sau một bức tranh, trên bức tranh là một cô bé tóc vàng, mới khoảng bảy tám tuổi, trả lời được câu hỏi của cô bé là sẽ có thể vào được. Tất nhiên, tôi chưa bao giờ trả lời những câu hỏi này. Bởi vì tôi nghĩ, sẽ không ai biết câu trả lời chính xác. Những câu hỏi đó kiểu như là “Chị có biết trong hộp trang điểm của bà em có cái gì không?” Thực sự rất xin lỗi, tôi thậm chí còn không biết cô bé này là ai.

Nhưng có điều cô bé lại rất vui lòng để Draco đi qua, đồng thời còn yêu cầu Draco gọi cô bé là Beverly. Lần đầu tiên nhìn thấy Beverly, tôi đã nắm lấy tay áo của Draco và khen ngợi sức hút tiểu hoàng tử tóc bạch kim của anh. Kết quả lại nhận được cái hừ lạnh đầy khinh thường của anh.

Việc Draco phát hiện ra phòng học này không thể tránh được có công lao của hai người Goyle, theo như anh nói thì vào một lần khi không thể chịu nổi bộ đôi Goyle cho nên anh đã đi lang thang trên hành lang một mình, bởi vì không cẩn thận nên va phải bức tranh trên tường, sau đó Beverly ngăn anh lại để trò chuyện, lúc đó anh mới tìm thấy lớp học này.

Đối với điều này, tôi cũng đưa ra kết luận rằng Draco rất thích đi lang thang trong tòa lâu đài này, nghĩ đến lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cũng là do anh ấy đang đi lang thang trong trường: "Cho nên anh đi dạo đến năm thứ ba thì đã đào ra phòng học này?"

"..." Draco nổi gân xanh, cuối cùng vẫn nén chặt mọi lời trong cổ họng để duy trì khí chất quý tộc của mình: "Anh chỉ là vô tình phát hiện thôi. Em học được những lời thô tục như vậy từ Gryffindor đúng không?"

"Anh có thể dừng việc dùng thành kiến để đánh giá Gryffindor như vậy không?"

"Không thể."

Quên đi, chủ đề này không thích hợp để tiếp tục: "Nghe nói bữa tiệc khiêu vũ của các anh lần này rất náo nhiệt, bạn nhảy của anh là ai vậy?" Học sinh năm ba có thể tham gia tiệc khiêu vũ, đây cũng là một nơi tuyệt vời để khám phá ra tình cảm của mỗi người. Tất nhiên cũng không thiếu người nhân lúc này mà đi thử tình cảm của đối phương.

"... Chờ sang năm em tự tham gia rồi xem không phải sẽ biết sao."

Lời này dù nghe thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, chẳng lẽ anh ấy định mời cùng một cô gái trong hai năm sao? Chẳng lẽ trước đó đều do cô hiểu nhầm rồi sao? "Không phải là Pansy sao, có cần phải bí mật như vậy không?"

“Không phải.” Phép khích tướng vẫn có một nửa tác dụng. Nhưng mà những chuyện kiểu này, cho dù anh ấy không nói, tùy tiện tìm một đàn anh đàn chị hỏi là cũng biết rồi.

Nhưng cuối cùng khi tôi dò hỏi được tin tức từ cặp sinh đôi, thực sự tôi khó có thể tin được. Vậy mà lại là Daphne Greengrass. Hơn nữa Draco cũng không mời những cô gái khác tối nay. Cặp song sinh bắt chước một cách sinh động vẻ mặt tức nổ phổi của Pansy khi ngồi bên cạnh. Nhưng tôi thì lại không thể cười được, nên không thể làm gì khác hơn là vội vã chào tạm biệt với cặp sinh đôi.

Ngồi trong hội trường, tôi dùng thìa nghịch bánh pudding trước mặt, Karen đẩy đẩy vai tôi, kể từ học kỳ này, phần lớn thời gian chúng tôi nói chuyện đều là trong giờ ăn, sau khi tan học thì đại đa số thời gian đều là đến phòng học luyện tập, sau khi trở về ký túc xá thì cũng nằm ngủ luôn, mà mối quan hệ giữa Karen và Zabini cũng dần trở nên rõ ràng hơn, ngày thường cậu ấy cũng bận rộn hẹn hò.

“Haiz, đại tiểu thư của mình ơi, hôm nay sao cậu lại yên lặng ngồi ở đây vậy.” Đối mặt với sự trêu chọc rõ ràng của Karen, tôi bất lực nhún vai: “Thỉnh thoảng học tập trong phòng nghỉ cũng tốt mà, nhưng mà thưa phu nhân Zabini đáng kính, hôm nay cậu không cần phải dùng chung bữa tối với chồng của mình sao?"

"Lát nữa mình đúng là phải đến gặp anh ấy, nhưng mà bữa tối cũng ăn xong rồi mà..." Karen tức giận chu mồm: "Đêm nay là tiệc đêm ở Slytherin, bọn họ có hoạt động nội bộ."

Chuyện của Zabini và Kailin đã tạo thành tiếng vang rất lớn giữa hai nhà, nhưng may mắn thay, cả hai vị đương sự đều nhìn nhận rất công khai và giả vờ câm điếc với đồn đãi của thế giới bên ngoài, ngoại trừ việc bình thường khi nhìn thấy mấy nữ sinh Slytherin cố tình gây sự Karen đều phải đi đường vòng, thì những chuyện khác đều không có vấn đề gì. Nhưng đối với loại yến tiệc tổ chức riêng ở Slytherin như này, tốt hơn là nên biết cách bớt đi trêu chọc thì vẫn tốt hơn. Dù sao Zabini cũng có thể không bảo vệ được cậu ấy dưới sự bao vây của nhiều con rắn độc như vậy.

Tôi đưa tay nhéo nhéo đôi má phồng lên của Karen, tôi vui vẻ nói chuyện phiếm về tiến độ tình cảm mới nhất của cậu ấy và Zabini. Mãi cho đến khi kết thúc bữa ăn, tôi quyết định đến thư viện để tìm một vài tài liệu, nên đã chào tạm biệt Karen.