Chương 17

Thư viện có được sự yên tĩnh hiếm thấy đều là do có sự hiện diện của giáo sư Snape. Nhìn thấy chiếc bàn bị cố ý bỏ trống, tôi không chút khách khí bước tới và đặt một chồng sách xuống: "Chào buổi chiều, giáo sư."

Snape có vẻ hơi ngạc nhiên về việc sẽ có người ngồi xuống đối diện với mình. Nhưng ông ấy cũng chỉ hơi ngẩng đầu lên, gật đầu một cái khó có thể nhìn ra rồi lại tiếp tục công việc trong tay. Tôi nhìn vào cuốn sách của ông ấy, nhưng thật đáng tiếc, những chữ đó dường như được sử dụng trong thời đại của phép thuật cổ. Tôi không biết bất cứ chữ nào trong số đó, đối với tôi mà nói, những chữ đó không khác gì gà bới.

“Thật sự khó có thể thấy được giáo sư ở một nơi nào khác ngoài phòng ngầm dưới đất, ánh nắng rất thoải mái đúng không thầy?” Đối mặt với một khối băng, đương nhiên nên chủ động ra tay thì mới thỏa đáng. Tuy rằng tôi cũng không chắc câu nói này có thích hợp hay không.

Đợi lâu đến mức tôi nghĩ ông ấy sẽ không trả lời thì ông ấy ngẩng đầu lên: “Bà Pince nói mấy cuốn sách này chỉ có thể đọc trong thư viện, mà tôi lại cần đọc xong gấp.” Ý nói là tôi đã quấy rầy ông ấy. Chà, thật tiếc vì hiếm có cơ hội gặp được, tôi đương nhiên không định để nó trôi qua dễ dàng, hơn nữa, như anh ấy đã nói, bây giờ anh ấy phải ở lại đây.

"Sách này là sách cấm ạ?"

Snape buộc phải ngẩng đầu lên lần nữa và nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt như nhìn thấy một con troll: "Cô Cynthia có lẽ vẫn cần biết một chút kiến thức thông thường, giáo sư có thể mượn những cuốn sách bị cấm trong thư viện, đây là cuốn sách cổ duy nhất về phép thuật phòng ngự."

Vì lời giải thích kiên nhẫn đó nên tôi sẽ bỏ qua giọng điệu chế giễu của ông ấy. Đây là một đặc điểm của Slytherin. Tôi cố thay đổi chủ đề: "Giáo sư, thầy thích hoa gì?"

Đối mặt với câu hỏi mang tính chất vượt quá giới hạn của tôi, Snape có vẻ hơi không thể chấp nhận được. Nhìn sự trì trệ của ông ấy, thật sự khiến tôi nghĩ đến Draco trong thoáng chốc, không hổ là hai con rắn đặc biệt nhất đang tại ngũ ở Slytherin: "Em thích nhất là hoa huệ (lily)."

Quả nhiên, ngay khi tôi nói câu này, ánh mắt Snape khi nhìn về phía tôi đã không còn bất động nữa, không biết có phải điều này khiến ông ấy nhớ đến người phụ nữ ông đã yêu cả đời hay không: "Trắng đẹp không tì vết, không phải sao?" Thấy tốt thì tiến tới đương nhiên là một điểm mạnh của tôi, tôi là đang lôi kéo làm quen với giáo sư thân ái của tôi chứ không phải là khıêυ khí©h. Nóng vội thì không thành công.

Tôi cũng mở sách để trước mặt và bắt đầu công việc của mình. Trong buổi trưa này, chúng tôi cũng không mở miệng nói chuyện nữa, mà từ đầu đến cuối xung quanh luôn im ắng. Mãi cho đến khi tôi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đến hội trường ăn tối, tôi mới nghe thấy giọng nói trầm lắng nặng nề mơ hồ truyền đến.

"Lily, đúng là rất đẹp."

Tôi không biết ông ấy đang đồng ý hương thơm và sắc trắng của hoa huệ, hay là vẻ thuần khiết và xinh đẹp của Lily Evans nữa. Chỉ là tôi chợt cảm thấy hơi đau lòng vì sự bất công của số phận đối với người đàn ông này, ông ấy xứng đáng với những gì tốt nhất, nhưng mà...

Dừng lại bước chân: "Giáo sư, đêm nay là tiệc tối của Slytherin, thầy không đi sao?"

“Tôi nghĩ đây không phải là phạm vi mà cô Brian nên quan tâm.” Snape cũng đứng dậy và thu dọn đồ đạc, chỉ là trông ông vẫn bình tĩnh như vậy: “Nhưng tôi khá chắc chắn, nếu bây giờ trò không đi đến hội trường, thì chắc chắn trò sẽ trễ bữa tối của Gryffindor."

Tôi thè lưỡi rồi chào tạm biệt Snape và chạy nhanh đến hội trường, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Dumbledore đã mất tích từ lâu ở cửa thư viện. Sau khi khôi phục sức khoẻ, tuy rằng ông ấy trở về Hogwarts nhưng lại rất ít khi có thể nhìn thấy ở trường học.

“Giáo sư Dumbledore, em rất vui khi thấy thầy bình phục.” Đối mặt với ông lão huyền thoại này, tôi thực sự có nhiều sự tò mò hơn, vết thương của ông ấy hoàn toàn vượt quá quỹ đạo của tiểu thuyết gốc, mà việc sau này Sirius được mình oan cũng có quan hệ mật thiết với ông ấy. Chẳng lẽ là bởi vì trên người ông lão này đã xảy ra một vài chuyện mà tôi không biết sao?

“Cảm ơn, tiểu thư Bryan, trò cũng biết đấy, không phải chỉ vì chuyện này đâu.” Rõ ràng đang nói đến khoảng thời gian kia, mặc dù hôn mê những ông ấy vẫn nghe thấy.

"Thầy đến đây để gặp thầy Snape sao?"

Đôi mắt sau cặp kính lưỡi liềm lóe lên một cái: "Tất nhiên trò cũng có thể hiểu như vậy, nhưng cũng không phải. Tôi chỉ muốn đến nhắc nhở những người vẫn đang quên ăn quên ngủ trong thư viện, hôm nay yêu tinh đã chuẩn bị bánh kếp mật ong chanh, bỏ lỡ thì thực sự rất đáng tiếc."

"A, vậy em phải đi nhanh lên, em thích nhất món này."

“Đương nhiên, nhưng mà tiểu thư Brian, nếu như trò muốn, trò cũng có thể đến gặp tôi, phải biết rằng, thỉnh thoảng với tư cách là hiệu trưởng của trường Hogwarts, chỗ tôi luôn có một số món tráng miệng đặc biệt.” Sắc mặt ông ấy có chút tái nhợt, thoáng nở nụ cười nhưng cũng có vẻ hơi yếu ớt: “Nếu như mọi người bối rối, luôn luôn dễ dàng quên chuyện này."

"Cảm ơn, nếu có thời gian em nhất định sẽ đến quấy rầy. Tạm biệt, giáo sư."

Ý ở lời nói của Dumbledore làm tôi thấy phiền nhiễu, trong suốt bữa tối tôi có vẻ không yên lòng, cặp song sinh lại tiếp tục khoe những nghiên cứu và phát minh mới nhất của mình với mọi người, đêm nay trong hội trường vắng bóng nhà Slytherin, mọi người hình như có chút sợ hãi, bởi vì nơi thuộc về Snape cũng không có ai ngồi đó. Mà các giáo sư khác cũng đang tận hưởng bữa tối của mình một cách mãn nguyện, không quan tâm đến việc các học sinh bên dưới trải qua buổi tối như thế nào. Ginny dường như muốn nói với tôi điều gì đó, nhưng thật đáng tiếc là tôi vẫn luôn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.

Nghĩ lại những lời của Dumbledore nói, nhưng mà bởi vì trải nghiệm kỳ lạ của bản thân, hoặc là cảm thấy lựa chọn hạ thấp mình cũng khá an toàn, dù sao thì tôi cũng không chắc Dumbledore đã biết những gì và ông ấy sẽ phản ứng như thế nào. Biểu hiện của tôi ở trường học vẫn luôn rất an phận, thực sự không đáng chú ý. Duy trì sự thấp kém như vậy là lựa chọn tốt nhất ở thời điểm hiện tại.

Sau bữa tối hôm đó, hiếm khi Karen và tôi nằm trên giường trong ký túc xá từ rất sớm. Chúng tôi trò chuyện và trao đổi tâm sự với nhau. Karen biết được chuyện ngày nghỉ này tổ chức Quidditch World Cup từ chỗ Zabini, cậu ấy có vẻ hứng thú với chuyện này.

“Cậu có biết Victor Krum không, Zabini thích anh ấy lắm. Anh ấy vẫn luôn nói rằng người đó là một Tầm thủ thiên tài hiếm có!” Đối với những người đang yêu đương, ngay cả lúc nói chuyện cũng mang theo ánh sáng mày hồng: “Nhưng mà mình nghĩ Harry chắc chắn cũng sẽ trở thành Tầm thủ rất giỏi trong tương lai, biểu hiện của anh ấy trong trận đấu tuần trước cũng rất tốt, dạy cho những tên Hufflepuff đó một bài học!"

"Ồ, phải không? Thật tiếc khi mình không nhìn thấy nó. Nhưng ma... cậu cũng nói như vậy trước mặt Zabini sao?"

“Đương nhiên... sẽ không. Những lời này vẫn nên nói trước Gryffindor thì hơn.” Karen ngồi thẳng người, cầm lấy cái gối trên đầu giường: “Thành thật mà nói, quy tắc trong thế giới phù thủy có rất nhiều, ở thế kỷ hai mươi mà vẫn còn phân ra quý tộc hay không quý tộc, lại còn dòng máu thuần khiết nữa chứ, coi mình là ma cà rồng sao?"

Tôi lật người nằm nghiêng và nhìn về phía cậu ấy: "Đó là bởi vì họ tin vào sức mạnh của chính mình hơn ma cà rồng. Không phải sao, phép thuật, thật hấp dẫn."

"Vậy sao, trước đây khi mình học tiểu học, lại đột nhiên nhận được giấy báo nhập học của trường Hogwarts. Cậu có biết biểu cảm của ba mẹ mình lúc đó như thế nào không? Bọn họ cho rằng đó là trò đùa của một bạn học nào đó, thậm chí còn định đến trường tìm thầy giáo can thiệp.”

“Sau đó thì sao?” Thực ra, tôi cũng chưa nghĩ đến việc các bậc cha mẹ từ những gia đình bình thường chấp nhận việc con cái của họ có phép thuật như thế nào.

“Còn có thể thế nào nữa, sau đó giáo sư McGonagall xuất hiện. Giải thích mọi chuyện.” Karen mở hai tay: “Ba mẹ mình cũng muốn đến Hogwarts xem thử, nhưng thật đáng tiếc...”

Tôi muốn an ủi cậu ấy: "Chờ đến khi cậu tốt nghiệp thì có thể tự mình đưa họ đi xem thế giới phép thuật mà. Nhưng thành thật mà nói, mình vẫn thích quần áo Muggle hơn, cậu thấy đấy, đồng phục học sinh Hogwarts, chiếc áo choàng dài màu đen này. Cả những bộ quần áo của quý tộc vẫn dừng ở phong cách cách đây vài thế kỷ, cậu không biết nó bất tiện như thế nào vào mùa hè đâu."

"... Cynthia, cậu dường như biết rõ về thế giới không phép thuật?"

Đối mặt với ánh mắt có chút nghi ngờ của Karen, tôi chỉ mỉm cười, đó mới là thế giới mà tôi lớn lên. Tất nhiên tôi sẽ hiểu rõ hơn rồi: "Chỉ là có chút hứng thú thôi. Nếu có thể, mình thực sự muốn đến thăm cậu vào kỳ nghỉ hè."

"Chuyện này thì có gì khó? Vài ngày nữa mình sẽ viết thư cho cha mẹ biết, còn rất lâu nữa mới đến kỳ nghỉ, bọn họ cũng có thể chuẩn bị thật tốt."

Sự nhiệt tình của Karen thực sự khiến tôi có chút không biết làm sao: “Vậy thì cậu, không cần phải gặp Zabini sao?” Tuy nhiên, tôi vẫn chân thành cảm ơn sự thân thiện của cậu ấy.

"Ừ, bọn mình sẽ gặp nhau ở Quidditch World Cup, anh ấy hứa sẽ đưa mình đến đó. Còn cậu thì sao? Cậu sẽ đi với bọn mình chứ?"

“Chuyện này, nghe nói rất khó để kiếm được vé vào, nhưng mà mình nghĩ mình có thể hỏi Clares một chút, nói không chừng bọn họ cũng có kế hoạch đi xem.” Tôi nhìn quả cầu pha lê trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường: “Mình nghĩ, mình còn có thể đưa các cậu đến gặp Krum."

Đối diện với ánh mắt đầy sao của Karen, tôi vui vẻ mỉm cười: "Có điều cũng không có gì đảm bảo, nhưng mà anh họ mình có quan hệ rất tốt với anh ấy. Lần trước khi đến chỗ bà cố mình còn từng gặp anh ấy một lần."

“Vậy Malfoy thì sao?” Câu hỏi của Karen rõ ràng là có chút thận trọng.

"Chà, ai mà biết được" Nhưng mà, tôi cũng không buồn quan tâm: "Mình và anh ấy thật sự không có gì cả. Cậu và Ginny đừng cứ suy nghĩ lung tung cả ngày nữa. Nếu không, bị mấy nữ sinh ở Slytherin nghe được, họ sẽ không bỏ qua cho mình đâu.” Malfoy không phải Zabini, nhất cử nhất động của anh ấy đều bị rất nhiều người soi mói.

Sau khi Karen đảm bảo sắc mặt tôi trông bình thường, không còn cố kỵ gì nữa: "Nhưng Malfoy thực sự đúng là không thiếu diễm phúc mà, bình thường thì Pansy Parkinson vẫn luôn đi bên cạnh anh ấy, hơn nữa hai chị em nhà Greengrass cũng vòng quanh anh ấy cả ngày, không hổ là một quý tộc. Nhưng mà tại sao anh ấy không tham gia Quidditch?"

“Anh ấy... không tham gia sao?” Thực ra tôi vẫn luôn tập trung vào việc của mình trong suốt học kỳ này. Ngay cả khi ở cùng nhau, chúng tôi cũng đều học những câu thần chú, có nói chuyện với nhau hình như cũng đều là mấy chủ đều không thú vị: ”Mình thực sự không quan tâm đến Quidditch lần này."

“Haiz, cậu không biết sao, bây giờ đó là một tin lớn đấy.” Karen dường như cảm thấy hơi mệt khi ngồi, cậu ấy lại nằm xuống, nhìn vào mắt tôi: ”Chẳng qua anh ấy cũng đã có được danh tiếng vào năm ngoái, đối với một quý tộc như anh ấy, cũng không cần phải theo đuổi Quidditch... "

“Có vẻ như cậu thực sự muốn biết lý do, lần sau gặp mặt mình sẽ giúp cậu hỏi anh ấy.” Tôi mở miệng trêu ghẹo, thấy Karen tựa hồ lấy gối đầu đánh tôi, nên tôi vội cầu xin tha thứ: “Được rồi, được rồi, mình chỉ đùa một chút thôi, đã muộn rồi, ngủ đi!"

“Hừ, lần này mình sẽ bỏ qua cho cậu, chúc ngủ ngon.” Karen, người nói chúc ngủ ngon còn nhanh hơn tôi đã nhanh chóng ngủ say, còn tôi thì lại trằn trọc cả đêm.