Chương 18

Chỉ là không ngờ khi tôi gặp lại Draco đã là chuyện của hơn một tháng sau. Lúc này, cúp Quidditch các nhà đã kết thúc với chiến thắng thuộc về Gryffindor, mà trong mấy ngày này anh ấy cũng chưa từng xuất hiện trong các buổi luyện tập của chúng tôi, nhưng người đã thay đổi tuyến đường đến thư viện là tôi đây lại có thể gặp được Snape, mà việc nghiên cứu của ông ấy trong thời gian này dường như cũng có liên hệ rất lớn với Dumbledore.

Tôi đoán rất có thể nó liên quan đến lần nhập viện trước đó của Dumbledore. Dường như họ đã lên kế hoạch bí mật cho một điều gì đó, bình thường đều có thể dễ dàng nhìn thấy hai chỗ trống trong các bữa ăn, mà các giáo sư khác cũng tỏ ra bình tĩnh đến lạ thường.

Mãi cho đến khi có tin người sói đang giảng dạy trong khuôn viên trường, Hogwarts yên bình mới phá vỡ sự yên tĩnh thường ngày. Đối với người đã biết sự thật từ lâu như tôi mà nói, tất cả những gì tôi phải làm là giữ bình tĩnh và ngồi trong phòng sinh hoạt chung để quan sát phản ứng của mọi người. Phần lớn thời gian rời khỏi chúng bạn đã khiến tôi hơi lạ lẫm với những người bạn học đã gắn bó với tôi trong hai năm qua. Hơn nữa, Karen cũng dành phần lớn thời gian để hẹn hò với Zabini, hai chúng tôi có thể coi là hai người khác loại trong Gryffindor năm nay, cũng may là có người bạn tốt Ginny. Nên chúng tôi cũng không đến mức bị tách rời khỏi học sinh trong nhà.

Trong bốn nhà ở Hogwarts, ngoại trừ những con rắn nhỏ Slytherin thích hoạt động độc lập, phần lớn học sinh lớp dưới đều có thói quen hoạt động theo nhóm nhỏ.

Mọi người vẫn có chút khó tin với chuyện giáo sư Lupin là người sói, dù sao đây cũng là giáo sư dạy môn Phòng chống Nghệ thuật hắc ám tốt nhất ở Hogwarts trong những năm này. Tuy rằng cách ăn mặc của ông ấy có chút luộm thuộm, nhưng so với chương trình học thú vị và thái độ thân thiện, điều này cũng chẳng đáng quan tâm.

“Đây hẳn là chuyện tốt do Snape làm, nếu không thì trong học kỳ này ông ta cứ dùng trăm phương ngàn kế dạy cho chúng ta nhiều kiến thức về người sói như vậy làm gì.” Nhóm ba người Harry ngồi ở giữa, không có Peter Pettigrew và Sirius phá phách, cuộc sống trong khuôn viên trường năm này của anh ta cũng thoải mái hơn rất nhiều, Tầm thủ giỏi nhất trong trận Quidditch lần này đã tích lũy được rất nhiều sự nổi tiếng cho anh ta. Xung quanh thỉnh thoảng cũng có người tán thành.

Hermione ngồi giữa Harry và Ron, dùng tay đẩy họ và ra hiệu cho họ kiềm chế cảm xúc, bởi vì trong góc cũng có nhiều cô gái đang lẩm bẩm, dù sao người sói cũng không thân thiện với hầu hết các phù thủy. Mọi người sẽ luôn có một loại cảm giác không cùng giống loài.

"Cho dù chúng ta có thích Lupin đi chăng nữa thì không có thể thay đổi được cái gì, nhiều phụ huynh đã viết thư cho hiệu trưởng và Bộ trưởng Bộ Pháp thuật để phàn nàn về vấn đề này." Hermione luôn có thể phân tích mọi thứ một cách bình tĩnh và khách quan: "Cậu cũng không thể tin trông cậy vào việc đứng sao nhờ Dumbledore tiếp tục giữ giáo sư Lupin lại được."

Ginny đang ngồi ở một góc không mấy nổi bật với chúng tôi, trao đổi những diễn biến mới nhất: "Hermione nói đúng, bây giờ không chỉ Slytherin có ý kiến, mà phụ huynh học sinh trong mọi nhà đều viết thư cho hiệu trưởng. Ngoài việc để giáo sư Lupin rời đi thì thực sự không còn cách nào khác."

“Nhưng mà, nếu như là ý của chủ tịch hội đồng quản trị trường thì sao?” Câu hỏi của Karen rất nhỏ và không ai khác ngoài chúng tôi nghe thấy câu hỏi đó, cũng may là như vậy. Trong trường hợp này, có lẽ chỉ cậu ấy, người đang đắm chìm trong sự ngọt ngào của Zabini mới nói như vậy.

"Làm sao có thể, chỉ sợ mấy quý tộc đó đều ước gì đuổi được thôi." Ginny thở dài, nằm trên ghế sa lon, đối mặt với sự ra đi của một giáo sư tốt như vậy, bất lực trở thành điều duy nhất chúng tôi có thể làm.

Thật ra, nhiều khi chúng ta cũng không toàn năng không thể làm mọi chuyện như chúng ta tưởng tượng, chúng ta chỉ là một chiếc lá trong thế giới rộng lớn này, dù đã từng mọc trên cành cao quý nhất cũng không thể chống lại được gió to.

Năm nay Hogwarts cuối cùng cũng kết thúc với việc Gryffindor giành được Cúp nhà, nhưng dưới sự trang trí của màu vàng và đỏ lại ẩn chứa một sự cô đơn, vị trí của giáo sư Lupin bị bỏ trống, lời nguyền dành hco giáo viên dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vẫn không thể phá bỏ.

Snape vẫn ngồi đó trong chiếc áo choàng dài màu đen như mọi khi, tỏ vẻ không hài lòng về cách trang trí của hội trường, nhưng con rắn nhỏ của Slytherin cũng có vẻ hơi tức giận, bọn họ đều cho cho rằng điều này là do Draco khinh thường việc thi đấu Quidditch với Harry, bày ra một bộ dáng cao quý của dòng máu thuần chủng, sao có thể tự hạ thấp dáng vẻ của mình được. Draco vẫn là trung tâm của cả Slytherin như trước. Anh ấy ngồi giữa Pansy và Daphne, hai người Goyle ngồi đối diện với anh ấy. Cũng chặn đi tầm nhìn của tôi với anh ấy.

Nhưng cho dù vậy, những tiếng cười khúc khích truyền tới từ chỗ bọn họ vẫn quanh quẩn trong tầm mắt tôi.

Karen giới thiệu cho tôi món bánh bí ngô hương vị mới do gia tinh mới phát triển gần đây: "Đây là nhân dâu tây này." Karen vui vẻ ăn từng cái một: "Ôi trời, còn có cả vị việt quất nữa. Cynthia, cậu không ăn một cái sao?"

"Làm sao có thể, mình chỉ để dành một chút bao tử cho món bánh chanh sẽ được đưa lên sau thôi."

“Cậu lại đến phòng bếp sao?” Karen không ngạc nhiên khi tôi thường xuyên đi đến bếp và mang vài thứ trở về: “Mình chỉ định chuẩn bị một số đồ ăn nhẹ ăn trên đường về của bọn mình thôi, đương nhiên là mình đang nói về mình và Ginny, về phần cậu, đi tìm anh Zabini của cậu đi!"

Ginny thấy Karen mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm tôi, cũng không khỏi nở nụ cười: "Karen, cậu thật sự dễ bị Cynthia trêu chọc, nhưng là như vậy rất đáng yêu, người ta rất thích."

“Cynthia, chờ đến khi cậu đến nhà mình mà xem!” Cuối cùng Karen cũng nghĩ đến một việc có thể đối phó với tôi.

Nhưng mà, tôi cũng không sợ điều này đâu: "Cậu nghĩ rằng mình sẽ sợ cậu sao, có lẽ mình sẽ học được một vài thứ tốt từ chỗ Clares đó."

“Mình thực sự ghen tị với các cậu, nhưng mà chúng ta có thể có cơ hội gặp nhau ở Quidditch World Cup đấy.” Ginny chọc chiếc bánh pudding caramel trên đĩa với vẻ mặt mơ hồ mong đợi: “Nếu như ba mình thực sự có thể kiếm được một tấm vé, nhưng mà... Mình thực sự không chắc liệu họ có đưa mình đến đó hay không."

Gia đình Weasley có rất nhiều người con, hơn nữa ông Weasley cũng không phải là một thuần huyết khôn khéo, lại vô cùng thân thiết với Dumbledore, cho nên ông ấy vẫn luôn không thể tìm được một công việc tốt, đối với Ginny, người lớn lên trong một gia đình lớn như vậy, không thể tránh khỏi việc lo lắng lùi bước đối một sự kiện khó khăn mua vé như vậy.

“Đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ gặp nhau ở đó.” Tôi vỗ vỗ vai Ginny: “Nếu thực sự không gặp thì cậu vẫn có thể đến tìm mình, Holdle nói anh ấy có chuẩn bị phòng riêng."

"Phòng riêng Quidditch." Karen vẫn nóng nảy trước sau như một, cậu ấy không thể ngồi yên mà kêu lên khi nghe thấy điều này: "Cynthia, trước đó cậu không hề nói điều này với mình!"

"Chuyện này cũng không phải chuyện đặc biệt cần phải nói." Tôi thở dài: "Phải biết là nếu bà cố của mình cũng ở đó, mình thà đi và ở một góc nào đó còn hơn."

Karen cũng đã từng nghe nói về chuyện tôi đến nhà tổ tiên của Bryan trước đây, vì vậy khi nghe tôi nhắc đến bà cố của mình thì không nói gì nữa. Dòng họ của Bryan thuộc hàng quý tộc thượng lưu, đối với việc Clares sinh ra ở một gia đình quý tộc xuống dốc khiến bà ấy rất để bụng, tôi thực sự khó tưởng tượng được cuộc gặp gỡ giữa bà cố và Kailin. Cho nên nói như vậy cũng là để an ủi Ginny thôi. Dù sao dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, ông Weasley vẫn sẽ tìm được đủ số vé.

Khi cả ba chúng tôi đang ở trong bầu không khí có phần ngượng ngùng, Fred và George đã cầm những gói đồ đẹp mắt ngồi xuống cạnh chúng tôi: "Này, các cô gái thân mến, món tráng miệng không ngon sao? Đều mang biểu cảm đau lòng như vậy." Những lời phóng đại của Fred và biểu cảm phù hợp của George đã làm cho cả ba chúng tôi bật cười.

"Đây là cái gì?" Tôi rất thích thú với những gói đồ nhỏ xinh này, không biết đó có phải là phát minh mới nhất của cặp song sinh hay không, sau khi nhận được nhiều bảo bối nhỏ mà Holdle lén đưa cho, tôi lại càng thích thú hơn với những thứ này.

"Đoán đúng rồi." Fred dựa vào vai tôi giả vờ sùng bái: "A, George, em nói chúng ta nên khen thưởng tiểu thư thông minh này như thế nào đây?"

George nói với vẻ mặt vô cùng khó xử: “Cái này... Fred, nếu không anh lấy thân báo đáp đi?” Sau đó lại thở ra một hơi: “Đây là một quyết định quá hoàn mỹ."

Fred hiển nhiên không ngờ George sẽ trả lời như vậy, nhưng chỉ một lúc, anh lại ngồi thẳng dậy: “Như vậy sao được, không ai có thể chia cắt hai chúng ta!” Sau đó lại làm một biểu cảm tình thâm, hai người họ thực sự là những tên hề, lần này không chỉ chúng tôi, mà cả những chú sư tử con ở Gryffindor xung quanh cùng cười.

“Được rồi, được rồi, Cynthia, những thứ này đều tặng cho em.” George nhét đồ vào tay tôi: “Những thư này đóng gói cũng rất tốn công tốn sức đó, cho nên đừng tùy tiện ném đi."

Trong sự ghen tị của Ginny và Karen, tôi mỉm cười và nhận những món quà này, mặc dù có hơi tò mò không biết đây là gì, nhưng cặp song sinh đã dặn đi dặn lại, bảo tôi về nhà hãng mở ra. Cho nên tôi cũng chỉ biết kìm lòng lại.

Trên chuyến tàu đi về, Ginny và Karen lần đầu tiên từ bỏ chủ đề về Draco để trêu chọc tôi: "Trời ơi, Cynthia, rốt cuộc cậu đã dùng loại thuốc gì để giải quyết được hai người anh phiền phức của mình vậy?"

“... Mình không hề làm gì cả.” Tôi làm ra vẻ vô tội: “Có lẽ bọn họ muốn cảm ơn mình vì đã chăm sóc cho cô em gái đáng yêu nhất của họ?”

“Cynthia, cậu còn dám giả dối nữa sao, nếu là như vậy thì sao mình không có phần, mình cũng là bạn tốt của Ginny mà.” Karen bất mãn nói.

Tôi bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ấy: "Trong lòng cậu ngoài Zabini ra thì còn có thể chứa nổi ai nữa." Dưới dưới gương mặt mắc cỡ đỏ bừng của Karen, tôi thừa thắng xông lên: "Cậu không cần đi tìm anh ấy sao, một khi xuống tàu là phải đợi đến Quidditch World Cup mới có thể gặp lại đó."

Karen không thể làm gì khác hơn là tước vũ khí và đầu hàng, đi ra ngoài tìm Zabini, dù sao đều đã thân nhau như keo sơn suốt một năm, thoáng cái là phải xa nhau, khó tránh khỏi không chịu nổi. Chỉ còn lại tôi và Ginny hai người ngồi nhìn nhau, Ginny cũng không dễ giải quyết cũng giống như Karen.

“Cynthia, cậu có thích Draco không?” Vừa mở miệng đã hỏi thẳng như vậy, đúng là thực không tồi.

Tôi mỉm cười, không định trả lời câu hỏi này. Tôi thích Draco Malfoy. Tôi thích các nhân vật trong tiểu thuyết và cũng đã gặp được anh ấy ở trong cái thế giới này. Còn lại, thì tôi không biết phải nói gì.

Ginny dường như cũng không ngạc nhiên khi tôi không trả lời: “Thành thật mà nói, mình vẫn cảm thấy cậu rất thích hợp để ở cùng Draco, mặc dù, mình cũng không thích anh ấy cho lắm.” Thấy tôi tiếp tục im lặng, cậu ấy chỉ cười cười: "Mình không nói đùa đâu, Fred thực sự thích cậu đấy."

Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên, tôi không phải người gỗ, nên đương nhiên sẽ cảm thấy Fred không đối xử với tôi giống như George trong những lần ở gần nhau, nhưng dù sao thì tôi cũng chỉ mới năm hai, ngoài Draco ra, tôi cũng chưa từng nghĩ đến điều này.

“Ginny, có phải cậu cũng đã có người mình thích rồi đúng không, cho nên mới để ý đến mấy chuyện như này?” Clares đã nói, bất cứ khi nào, đều phải nắm được quyền chủ động ở trong tay, điều này, rất có lợi đối với tôi.

Ginny không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ qua chủ đề này khi đối mặt với sự tấn công của tôi, và nói về một số kế hoạch trong kỳ nghỉ với tôi, đương nhiên trong đó bao gồm cả cuộc thi Quidditch. Trước khi xuống xe, Karen quay lại với đôi mắt đỏ hoe, chỉ nhìn biểu cảm đó, có lẽ lại là thiếu nữ ôm ấp tình cảm rồi. Ginny và tôi đã ăn ý coi như không nhìn thấy. Chỉ là khi chia tay, chúng tôi mới ôm nhau chào tạm biệt và hẹn gặp lại vào một ngày trong kỳ nghỉ.

Xin chào, Quidditch World Cup!