Chương 24

Trong bữa tiệc tối Halloween, mặc dù đồ ăn vẫn phong phú như vậy nhưng trái tim của hầu hết học sinh đều đã hướng về Chiếc cốc lửa từ lâu, cuối cùng ai sẽ trở thành dũng sĩ, trở thành điều duy nhất mà mỗi học sinh quan tâm. Trên bàn dài thỉnh thoảng cũng có một số học sinh vươn cổ nhìn xa xăm, ngọn lửa xanh trắng trong chiếc cốc cốc có chân dài vẫn chập chờn liên tục, lay động vào dây cung trong lòng mỗi người, mỗi phút giây trở nên khó khăn lạ thường đối với những người đang chờ đợi.

Cuối cùng, khi các món ăn trên bàn đã được dọn sạch gần như không còn thì Dumbledore mới đứng dậy. Các học sinh tự giác im lặng lại, cả hội trường lặng ngắt như tờ. Dumbledore đợi đến khi hoàn toàn yên tĩnh thì lặng lẽ bước đến trước chiếc cốc, lấy đũa phép từ trong tay áo ra.

"Được rồi, tôi nghĩ mọi người đều đang chờ đợi khoảnh khắc này, bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau chờ đợi công bố cuối cùng."

Dumbledore nhìn đồng hồ bỏ túi và thấy vẫn còn chút thời gian: "Cho phép tôi nói vài lời, một lát nữa xin mời những dũng sĩ được đọc tên hãy đi từ hai bên lên phía trước, có một cánh cửa nhỏ bên trái bàn giáo viên, mọi người sẽ nhận hướng dẫn sơ qua ở trong đó."

Đã đến giờ -

Đũa phép của Dumbledore vung lên, ngọn lửa trong chiếc cốc chuyển sang màu đỏ chói mắt, một ngọn lửa bùng lên và một mảnh giấy da dê bay ra khỏi chiếc cốc - mọi con mắt đều tập trung vào đó tờ giấy đó. Dumbledore bắt lấy tấm da dê nhỏ đó, phủi đám tro tàn bên trên, đi ra xa chiếc cốc hơn một chút, từ từ đọc tên.

"Dũng sĩ của Duemstrang." Ông hơi dừng lại, nhìn về phía hiệu trưởng Karkaroff, cuối cùng thu lại ánh mắt và nhìn tất cả học sinh: "Là, Holdle Brian."

Các học sinh của Durmstrang dường như đã đoán được kết quả là như vậy, Dumbledore còn chưa nói xong, bọn họ đã là những người đầu tiên nổ một tràng pháo tay: "Holdle! Holdle! Holdle!..." Toàn bộ hội trường sục sôi, tiếng vỗ tay như sấm vang lên bên tai không ngừng. Chỉ có mình tôi vẫn đang ngu ngơ, không phải... Krum sao? Trước đó tôi đã nghĩ rằng vì sự xuất hiện của tôi, đã có rất nhiều thứ thay đổi, và Holdle cũng là một trong những biến số đó, chỉ là... Cuộc thi Tam Pháp Thuật sao, Merlin, đây không phải là trò đùa đâu!

Chỉ là tất cả mọi người dường như đang chìm trong niềm vui sướиɠ, ngoại trừ tôi.

Hiệu trưởng Karkaroff cũng đứng dậy trong tiếng vỗ tay và đi đến cánh cửa nhỏ cạnh bàn ăn của các giáo sư. Holdle đứng dậy từ chiếc bàn dài Slytherin dưới sự thúc đẩy của Krum, đập tay với từng học sinh Durmstrang một, cuối cùng còn nhìn sang bàn dài ở Gryffindor, tôi biết anh ấy đang nhìn tôi, cho dù có lo lắng bao nhiêu đi chăng nữa, vào lúc này, tôi cũng chỉ có thể đặt nó xuống, cố hết sức để nở nụ cười, đưa tay trái bày ra tư thế cổ vũ, sau khi anh ấy thấy thì cười cười rồi đi về phía trước, Karkaroff đứng đằng đó vỗ nhẹ vào vai anh ấy một cái, có vẻ dặn dò vài câu rồi để anh ấy đi vào phòng nhỏ.

Tiếp theo, Dumbledore lại bắt được tấm da dê thứ hai -"Dũng sĩ của Beauxbatons, Fleur Delacour!", Tấm da dê thứ ba: "Dũng sĩ của Hogwarts, Cédric Diggory!" Với sự ra đời của ba dũng sĩ, chiếc cốc có chân dài đã khôi phục bình tĩnh, chỉ còn lại một ngọn lửa xanh trắng dịu dàng.

Tiếng vỗ tay của hai dũng sĩ được chọn sau đó có vẻ không bằng Holdle, mặc dù có rất nhiều học sinh Hogwarts đã vỗ tay tán thưởng cô gái xinh đẹp như veela kia, nhưng những học sinh Beauxbatons dường như lại không vui lắm, còn có hai người bởi vì không được chọn mà khóc lóc. Mỹ nhân tương khinh (coi thường lẫn nhau), có lẽ chính là như vậy.

Không có gì ngạc nhiên khi Cédric giành được toàn bộ sự cổ vũ của Hufflepuff, các học sinh của Hufflepuff luôn là người kém nổi bật nhất trong số bốn nhà, rất hiếm khi có cơ hội thể hiện như vậy, một số học sinh thậm chí đã nhảy bật người lên từ băng ghế, khoa chân múa tay này tỏ sự vui sướиɠ. Cảnh tượng như vậy làm cho học sinh của ba học viện khác có chút không hài lòng về mặt cảm xúc, bọn họ chỉ có thể cử động hai tay tượng trưng, dáng vẻ tươi cười trên mặt cũng không có mấy. Nhưng cũng may là Dumbledore đã kết thúc tình huống xấu hổ này.

"Được rồi, mời các dũng sĩ của chúng ta nhanh chóng đi vào phòng, hiện tại ba dũng sĩ đã được chọn ra, tôi tin rằng các bạn nhất định sẽ mang lại vinh quang cho trường của mình trong trận đấu này..."

Giọng nói của Dumbledore đột ngột im bặt, mọi người nhìn theo ánh mắt kinh ngạc của ông ta thì thấy chiếc cốc vốn đã trở lại với ngọn lửa xanh trắng dịu dàng lại chuyển sang màu đỏ một lần nữa, một mảnh da dê thứ tư được phun ra từ ngọn lửa... Dumbledore đưa tay ra, bắt lấy, nhìn thoáng qua, hai mắt đột nhiên mở to, hiển nhiên là vẻ mặt khó thể tin, thật lâu sau đó ông ta mới chậm rãi đọc lên: "Harry Potter."

Cả khán phòng không còn tiếng reo hò, cổ vũ, mọi người dường như đã bị dính nguyền rủa câm nín, nhưng trên gương mặt vẫn hiện lên những biểu cảm khó tin, học sinh lớp dưới không thể ngồi nghiêm chỉnh như những học sinh lớp trên, tất cả đều quay lại nhìn Harry, dường như đã sẵn sàng để tìm ra manh mối gì đó.

Bế tắc thêm mấy phút đồng hồ sau, giáo sư McGonagall và Dumbledore thì thầm vài câu, Dumbledore liền dẫn Harry đi, các giáo sư cũng đi theo vào căn phòng đó, các học sinh thì được sắp xếp trở về ký túc xá.

Ra khỏi hội trường, mọi người bắt đầu bàn tán ồn ào.

"Không phải cuộc thi Tam Pháp Thuật sao, tại sao lại biến thành bốn người rồi?"

"Đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là Harry Potter đang học lớp năm, thậm chí còn chưa tròn mười bảy tuổi, làm thế nào mà cậu ta có thể đột phá được phép thuật do Dumbledore đặt ra?"

"..."

"..."

"Quả nhiên là cậu bé sống sót đại nạn không chết, mọi chuyện đều phải có phần của cậu ta."

"Đại nạn không chết? Cuộc thi Tam Pháp Thuật không có dễ dàng như vậy đâu." Tôi gần như không cần nghe những lời nghị luận như vậy, tôi biết chắc hẳn những người nói đều là học sinh Slytherin, cho dù các học sinh của nhà khác cũng tò mò về chuyện này, dù họ cho rằng Harry gian dối, thì họ cũng sẽ không nói thẳng ra như vậy.

Nhưng Draco, người vẫn luôn chán ghét Harry lại không nói gì, chỉ đi với các học sinh của Durmstrang và thấp giọng nói chuyện với bọn họ. Khi Krum nhìn thấy tôi, anh ấy vẫy tay, nói vài câu với các học sinh xung quanh, rồi cùng nhau đi đến.

“Hi, Cynthia, em còn nhớ anh không?” Hai năm không gặp nhau, vóc người của anh ấy càng ngày càng cao, sau khi xem xong màn trình diễn của anh ấy tại Quidditch World Cup trong kỳ nghỉ hè, thật không khó tưởng tượng được đống cơ này được luyện thành như thế nào.

"Đương nhiên, anh trai em còn đưa em đi xem anh thi đấu trong kỳ nghỉ hè đấy, em tin rằng không có một Tầm Thủ nào ưu tú hơn anh đâu." Tôi duy trì một nụ cười lịch sự và chào hỏi những người bạn của anh ấy: "Xin chào, em là Cynthia Brian, em họ của Holdle."

"Xin chào, anh là Pete Erie."

"Anh là..."

"..."

“Holdle đã kể cho bọn anh nghe về việc có một người em họ ở trường Hogwarts từ lâu rồi, nhưng bọn anh không may mắn được gặp em sớm như Krum vậy.” Pete thản nhiên nói đùa, xem ra mối quan hệ giữa bọn họ cũng không tồi.

“À, nhân tiện, Krum, có thể làm phiền anh ký tên giúp em được không?” Tôi nhớ lại nhờ vả của Karen lúc trước, vừa nãy ngay khi thấy Krum đi đến, cậu ấy và Ginny liền chuồn đi trước, nói là rất xấu hổ khi phải đối mặt với thần tượng của mình, đúng là điển hình của việc Diệp Công thích rồng (chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài).

“Ừm, không thành vấn đề, nhưng mà anh không mang theo bút lông, ngày mai có thể ký được không?” Krum đã quen với những chuyện như thế này, nên chỉ cười ngây ngô một cái.

"Vậy thì em xin nói lời cảm ơn trước ~ Có vẻ như thời gian cũng không còn sớm, em về ký túc xá trước. Tạm biệt."

“Được rồi, ngày mai gặp lại!” Krum cùng một vài bạn học cũng đi về phía cửa, bọn họ ở lại trên thuyền.

Đợi đến khi trở lại phòng sinh hoạt chung của Gryffindor thì bên trong đang khí thế ngất trời, mọi người đều đang ăn mừng Harry trở thành dũng sĩ.

Có thể ban đầu rất nhiều học sinh của Gryffindor cảm thấy khó chấp nhận với dũng sĩ thứ tư đặc biệt này, nhưng trong thâm tâm bọn họ, việc có một dũng sĩ trong chính nhà của họ đáng giá hơn nhiều so với việc phải ủng hộ một người nào đó không quen trong Hufflepuff, cho nên rất nhanh đã tự mình tiêu hóa vấn đề làm sao Harry có thể vứt tấm da dê có tên mình vào trong chiếc cốc.

Tôi nhìn vào phòng sinh hoạt chung, Karen không có ở đó, tôi nghĩ có lẽ cậu ấy đã trở về phòng ngủ để nghỉ ngơi rồi cho nên tôi vội vàng chào Ginny và đi vào phòng ngủ.

Vừa về đến phòng ngủ, quả nhiên đã thấy Karen đang nằm trên giường nghịch mấy món đồ nhỏ mà Zabini tặng, thấy tôi về thì Karen ngồi phắt dậy, vẻ mặt lấy lòng: “Bạn yêu!” Và mở lòng bàn tay về phía tôi.

Tôi giả vờ như không biết gì, nói với giọng nghi ngờ: "Có chuyện gì vậy? Cậu muốn đưa tay cho mình xem sao?"

"Mình, mình sai rồi..." Karen hiển nhiên biết sai lầm của mình: "Lúc đó Zabini ở phía sau, nếu như anh ấy biết rằng mình muốn xin chữ ký của Krum, thì... thì..."

"Thì cái gì chứ... không phải Zabini cũng ủng hộ Krum sao?"

"..." Karen bất lực nhìn tôi, được rồi, tôi nghĩ tôi đã hiểu rồi. Vài chuyện giữa nam nữ yêu nhau.

“Anh ấy không mang theo bút, đợi đến ngày mai đi.” Tôi đến bên giường của Karen và bóp mặt cậu ấy: “Một tên trọng sắc khinh bạn.” Nghĩ đến chuyện của Krum, tự nhiên lại khiến tôi lo lắng cho Holdle, vẻ mặt đột nhiên trở nên hơi ủ rũ.

Karen thấy vậy thì kéo tôi: "Có chuyện gì vậy? Mới vừa rồi khi nghe thấy Holdle trở thành dũng sĩ, cậu có vẻ lòng có chút không yên. Làm sao vậy?"

Hai năm sớm chiều ở chung đã khiến chúng tôi đủ hiểu nhau, mỗi tiếng nói cử động, đều quá quen thuộc.

"Mình, mình chỉ là có chút lo lắng mà thôi, dù sao cậu cũng nghe Dumbledore nói đó, cuộc thi Tam Pháp Thuật không phải chuyện đùa, sẽ luôn có dũng sĩ... Xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Khi nói mấy chữ cuối cùng, cổ họng của tôi có chút khô khốc. Thực sự đã nặn ra mấy chữ, lo lắng của tôi không phải là không có cơ sở, mà là tôi biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra, nếu Holdle sẽ thay thế Krum trở thành dũng sĩ, làm sao tôi biết được liệu anh ấy có thay thế Cédric hay không...

Tôi kiểm soát bản thân và cố gắng không nghĩ về điều đó nữa...

Karen đưa hai tay ra ôm lấy tôi: "Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Tôi dùng đôi tay tay lạnh như băng của mình để ôm cậu ấy, đúng vậy, sẽ không có chuyện gì đâu. Bởi vì tôi cũng sẽ không trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, rồi đợi đến khi không thay đổi được mới bất lực khóc lóc.