Chương 25

Lớp học Độc dược ngày hôm sau đặc biệt không yên bình bởi vì Harry đã trở thành một dũng sĩ. Các học sinh nhà Slytherin đều đeo huy hiệu ủng hộ Cédric để thị uy.

Colin, với tư cách là fan hâm mộ số một của Harry, đương nhiên sẽ không thể chấp nhận được, những khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Snape, cậu ta cũng chỉ có thể lựa biến thiên ngôn vạn ngữ thành ánh mắt hung ác, nhưng ai biết rằng đám người của Slytherin chính là đang chờ đợi thứ này, Colin trừng mắt liền có người nâng huy chương trên áo choàng phù thủy lên cao hơn một chút, đắc ý dùng sức nhấn một cái, dòng chữ ủng hộ Cédric trên huy chương biến mất, thay vào đó là dòng "Potter is a big shit" bằng chữ lớn.

Cả khuôn mặt Colin đỏ bừng, nắm chặt tay. Chỉ hận không thể xông lên đánh nhau một trận, nhưng tiếc thay, bởi vì đây là tiết Độc dược của Snape nên Colin không thể được lợi một chút nào. Ngược lại bởi vì tức giận, tay run một cái, làm đổ cái vạc trước mặt cậu ta.

“A —” Người gặp họa lại là kẻ vô tội nhất đang ngồi trước mặt cậu ta là tôi.

"Colin Creevey, cậu làm gì thế!"

Merlin ở trên cao, tại sao tôi lại trở thành bạn cùng lớp với một người như vậy chứ, phần lớn chất lỏng đang đun sôi trong cái vạc đó đều đổ lên áo choàng đồng phục của tôi, người đang ngồi trước mặt Colin mà không hề ngạc nhiên chút nào. Tiết học hôm nay học nấu giải dược sơ cấp, bản thân nó cũng không có nguy hại gì, chỉ là, Colin nấu ra một nồi giải dược bị đổi màu...

Điều duy nhất đáng để ăn mừng chính là vì đang mùa đông, tôi mặc quần áo đủ dày nên độc dược không thấm hết vào da của tôi. Chỉ có cảm giác bỏng rát.

"Trò Creevey, trong đầu trò có cái gì vậy! Gryffindor trừ mười điểm!" Snape dường như cũng đau đầu với cậu học sinh chưa bao giờ yên phận ở trong lớp của mình này: "Trò Russell, còn sững sờ làm gì vậy, mau giúp trò Brian đến phòng y tế đi."

Karen nhận được mệnh lệnh, vội vàng dìu tôi ra khỏi lớp, khi đi ngang qua Colin, cậu ấy cũng không quên thay tôi trừng mắt liếc cậu ta một cái, Astoria và những người khác bên cạnh cố nín cười, tự dưng phải chịu sự chế giễu của học sinh Slytherin, tôi thực sự muốn bùng nổ. Cái tên Colin này!

Đúng lúc bà Pomfrey đang ở phòng y tế, lúc này cũng không có học sinh nào khác, bà Pomfrey nhanh chóng cắt quần áo bên trong cho tôi, chất lỏng đó cũng không gây ra quá nhiều tổn thương.

Sau khi bà Pomfrey giúp tôi bôi thuốc, sự nóng rát sau lưng chuyển thành mát lạnh, tôi thay áo bệnh nhân của phòng y tế, và nằm trên giường như bà Pomfrey yêu cầu: “Đừng lo lắng, chờ đến khi thuốc dược hấp thu hết, ta sẽ đi chế thuốc khép miệng vết thương lại cho con, con gái không thể để lại sẹo được."

"Cảm ơn bà."

Bà Pomfrey dặn dò Karen vài câu nữa rồi rời khỏi phòng bệnh.

"Cái tên Colin này, lúc nào cũng thế này, thật không chịu nổi cậu ta mà, Cynthia, cậu yên tâm, đợi lát nữa khi về mình và Ginny nhất định sẽ giúp cậu đánh cậu ta một trận."

Đối mặt với lời đề nghị của Karen, tôi có chút dở khóc dở cười, nếu thật sự có thể đánh cậu ta một trận... chẳng cần đến các cậu ấy, tôi nhất định sẽ tự thân xuất mã, nhưng tất cả đều là lỗi vô ý của Colin, còn có thể làm gì được đây, chỉ đành tự nhắc mình sau này tránh xa cậu ta một chút, để không trở thành người vô tội gặp tai hoạ.

Khoảng giữa trưa, Holdle mang bữa trưa đến, anh ấy liếc nhìn vết thương của tôi nhưng không nói gì nhiều, trông anh ấy có vẻ hơi mệt, có lẽ là do buổi tập luyện tối qua, với tư cách là dũng sĩ, bọn họ phải tiếp nhận rất nhiều thứ trong mấy tháng kế tiếp, nhưng vẻ mặt anh ấy vẫn tràn đầy sức sống như cũ, hẳn là đang rất mong chờ cuộc thi Tam Pháp Thuật.

“Làm sao anh biết em bị thương?” Trong đám bạn học cũng chỉ có Ginny và Karen biết quan hệ giữa tôi và Holdle, nhưng không ai trong số họ có khả năng chạy đến tìm Holdle.

"Em quên là bọn anh cùng ngồi ăn với Slytherin sao, chỉ là tình cờ nghe được vài nữ sinh năm ba nói về chuyện đó." — Không cần phải hỏi, chắc hẳn là đám Astoria: "Có vẻ như Hogwarts cũng không giống như đồn đại."

“Haiz, chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng có nhắc tới nữa.” Dù gì thì cũng là trường học của mình, chung quy vẫn luôn có chút xấu hổ khi nghe người khác chối bỏ: “Anh nhớ phải cẩn thận khi tham gia cuộc thi Tam Pháp Thuật đấy."

Tôi nói một cách nghiêm túc, nhưng tiếc là Holdle chỉ nghĩ rằng tôi lo lắng cho anh ấy vì rủi ro của cuộc thi Tam Pháp Thuật là quá lớn, nên anh ấy chỉ an ủi tôi vài câu. Tôi cũng không tiện nói quá nhiều.

Vào cuối giờ nghỉ trưa, bà Pomfrey đã nấu thuốc xong, dặn dò tôi hãy nghỉ ngơi thật tốt, sau đó theo yêu cầu của Holdle, bà đã để tôi nghỉ ngơi nguyên buổi chiều. Mà tôi đương nhiên cũng thấy rất vui vì không phải đến lớp, đúng lúc, tôi cũng có chút chuyện chỉ có thể làm khi ở một mình.

Tôi không tin rằng mình có thể tìm thấy Dumbledore, nhưng tôi tin rằng Snape chắc hẳn đang ở văn phòng nào đó dưới tầng hầm. Tranh thủ giờ học, tôi quay trở lại ký túc xá để nghỉ ngơi, chào tạm biệt bà Pomfrey xong thì đến gõ cửa một văn phòng nào đó dưới tầng hầm.

"Mời vào." Snape đang chấm bài tập, hơi ngạc nhiên với sự xuất hiện của tôi: "Trò Brian?"

“Giáo sư Snape, em muốn nhờ thầy giúp một việc, có được không?” Đối với một người thông minh như Snape, bất kỳ sự giả vờ nào cũng quá vụng về, Snape chẳng nói chẳng rằng cứ ngồi nhìn tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục mở miệng: “Em muốn tìm giáo sư Dumbledore, có, một việc rất quan trọng. "

Snape dừng tay đang phê bài trên giấy da dê, đặt bút lông xuống và hơi cau mày: "Trò Cynthia, tôi nghĩ trò nên biết rằng Dumbledore bề bộn nhiều việc, nếu như trò thực sự có chuyện gấp, trò nên đến văn phòng Hiệu trưởng, chứ không phải đến chỗ tôi."

"Em biết, em biết... nhưng mà, em tin là, tìm giáo sư cũng vậy, đều giống nhau, mà còn an toàn hơn nữa." Tôi vừa bị thương trong lớp Độc dược, lúc này đến văn phòng của Snape cũng sẽ không khiến người khác quá chú ý, nhưng mà, đi tìm Dumbledore thì lại khác, hơn nữa thành viên của Bộ Pháp thuật và hiệu trưởng của hai trường khác cũng đang chặn cửa trường học, nếu như tôi gặp phải bọn họ, vậy thì càng khó giải thích hơn.

Snape vẫn không trả lời tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là tăng thêm sức nặng: "Tại sao giáo sư Dumbledore lại bị thương vào lúc đó? Tay của ông ấy! Em nghĩ em biết lý do tại sao."

“Ông ấy đi lấy Trường Sinh Linh Giá.” Tất cả những điều này thực ra chỉ là suy đoán của tôi, nhưng sự hiện diện của Snape và Dumbledore trong thư viện ở học kỳ trước, cộng với vết thương trước đó, đã khiến tôi nghĩ như vậy.

Đây là lần đầu tiên bốn chữ Trường sinh linh giá xa lạ thoát ra khỏi miệng tôi, tôi không khỏi run sợ. Đây là một thứ đáng sợ nhường nào chứ. Mạnh mẽ xé rách linh hồn của con người rồi bỏ vào.

Sau khi Snape nghe thấy Trường Sinh Linh Giá, ông nhanh chóng đứng dậy, đi tới cửa, mở nó ra, nhìn xung quanh rồi nặng nề đóng cửa lại: "Trò chắc chắn chứ, trò phải chịu trách nhiệm về mọi lời nói ra khỏi miệng của trò! Trò Cynthia, trò nên biết mình đang nói cái gì."

"Em biết, đó là lý do tại sao em muốn gặp giáo sư Dumbledore."

“Hiệu trưởng Karkaroff và những người khác đều đang ở văn phòng của Dumbledore, chờ đến tám giờ tối, hãy quay lại văn phòng của tôi.” Cuối cùng Snape cũng đưa ra quyết định: “Nếu như gặp phải ai đó trên đường, hãy nói là vì tôi muốn tìm trò bởi vì chuyện ngày hôm nay. Có biết chưa."

"Vâng."