Chương 40

Năm 2005, mùa hè ở London, Bệnh viện St. Faroe.

Mí mắt tôi nặng nề cụp xuống, có tiếng bước chân vang lên bên tai, tiếng nói chuyện và mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi. Tôi cố gắng hết sức để mở mắt và cố gắng để nghe rõ mọi giọng nói xung quanh mình.

"Tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?"

"Ai mà biết được, một cô gái trẻ như vậy mà lại ngất trong bụi cỏ, may là còn được một người tốt bụng phát hiện."

Giọng nói bên cạnh đột nhiên giảm thấp: "Cô có để ý không, khi cô gái này đến viện thì mặc quần áo rất lạ."

"Tôi vừa đổi ca với Jenny, mọi chuyện như thế nào vậy?"

“Giống như quần áo của thế kỷ trước vậy, nhưng chất liệu cũng không tệ.” Giọng người phụ nữ có hơi bén nhọn: “có lẽ là một nghệ sĩ biểu diễn từ một đoàn kịch nào đó.”

Có ai đó bước đến bên cạnh tôi và cảm nhận được một bóng đen trên mi mắt của mình: "Không phải là còn không liên lạc được với gia đình của cô ấy sao, không có bất kỳ giấy chứng nhận nào, cũng không có ví, chẳng lẽ bị cướp?"

Người phụ nữ bên cạnh cười khúc khích: "Tên cướp tốt bụng kia thả cô ấy đi như vậy sao? Trên người cô ấy cũng không có thương tích gì..."

"..."

Tiếng nói chuyện phiếm bên tai không ngừng vang lên, tôi có chút chán nản muốn ngắt lời bọn họ, cuối cùng đôi mắt tôi cũng chậm rãi mở ra: "Ồn ào."

Giọng nói có hơi khàn khàn, hai người phụ nữ trước mặt đều không nghe thấy, chỉ kêu lên: "Trời ạ, cô ấy tỉnh rồi."

Người phụ nữ gần tôi hỏi: "Cô ơi, cô cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Họ mặc đồng phục y tá, tôi nhìn xung quanh, phòng bệnh? "Đây là... đâu?"

"Bệnh viện St. Faroe, London."

"Bệnh viện St. Faroe? Sao tôi chưa bao giờ nghe nói về nó?" Tôi lẩm bẩm.

Cô y tá hỏi: "Cô ngất xỉu trên bãi cỏ công cộng, ông chủ của một quán cà phê đã phát hiện ra cô và đưa cô đến đây. Cô ơi, chúng tôi không tìm thấy giấy tờ tùy thân của cô, cô có thể cung cấp tên và số CMND của cô không? Hoặc là thông báo cho gia đình của cô."

Nhìn cái miệng không ngừng đóng mở của cô ấy, tôi có chút đau đầu, cô ấy đang nói cái gì vậy, giấy chứng nhận? Gia đình? Tên? "Tôi... tôi... tên tôi? Tôi..."

Đầu óc tôi bắt đầu rối tung lên, trong đầu tôi hiện lên rất nhiều cảnh tượng, hoa hồng nở trong đêm tối, tiếng hát, mái tóc vàng của người đàn ông... Hết cảnh này đến cảnh khác xuất hiện, tôi không khống chế nổi mà hét lên, những thứ này, ép tôi đến mức khó thở.

Tôi lại chìm vào bóng tối, xung quanh bình tĩnh trở lại sau một hồi ồn ào, có một người đâm một kim vào trên cánh tay tôi.

“Sao cô ấy lại như vậy.” Một giọng nam nhẹ nhàng hỏi.

"Tôi, tôi không biết, vừa rồi cô ấy tỉnh dậy, tôi chỉ hỏi họ tên người nhà của cô ấy, cô ấy liền..."

Hai cô y tá nhìn nhau: "Có thể là bị kí©h thí©ɧ gây rối loạn trí nhớ, khi nào cô ấy tỉnh lại thì gọi ngay cho tôi, tôi cần kiểm tra lại cho cô ấy."

"Vâng, bác sĩ Johnson."

= = = = = = = = = = = = = = =

"Cynthia, cô có muốn uống chút sữa không."

Tôi lắc đầu và từ chối lời đề nghị của bác sĩ Johnson, khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện một lần nữa vào ngày hôm đó, người đàn ông đó hỏi tôi một số câu hỏi và sau đó khẳng định rằng tôi là bởi vì bị kí©h thí©ɧ cho nên đánh mất ký ức.

“Phải mất bao lâu nữa tôi mới có thể nhớ được, trí nhớ của tôi.” Sau hai tuần ngây người ở bệnh viện, tôi hơi mệt mỏi khi ngày nào cũng phải đối diện với ánh mắt kỳ lạ của những cô y tá đó.

"Ồ, đó là một câu hỏi rất hay, để tôi suy nghĩ thử. Có thể là ngày mai, có thể là mười năm nữa, nhưng mà tôi chắc rằng cô sẽ nhớ ra thôi, Cynthia." Johnson an ủi tôi: "Cô nhìn này, cô nhớ được tên mình. Tiếp theo, có thể cô sẽ nhớ ra một cái gì đó khác."

Tôi ăn thịt xông khói trên đĩa và thở dài trong lòng, Cynthia, đó thực sự là tên của tôi. Chỉ là một cái tên mà ai đó gọi tôi trong giấc ngủ: "Cynthia, nhanh lên!" Là giọng nói già nua của một người phụ nữ, giọng nói này khiến cho tôi tự dưng hơi lo lắng.

Sau bữa trưa, Johnson đưa tôi đến phòng sinh hoạt, nơi các tình nguyện viên đến cắt tóc cho các bệnh nhân trong bệnh viện hôm nay.

Tôi không có bất kỳ ý kiến gì với mái tóc của mình, nhưng Johnson kiên trì cho là tôi cần phải chăm sóc chúng thật tốt: "Tôi nghĩ rằng cô đã để không đυ.ng đến chúng nó trong một thời gian dài trước khi cô được người ta phát hiện ra. Giống như cỏ dại vậy." Anh ấy nói đùa.

Tôi bất mãn đáp: "Anh thật là dài dòng, có chắc là anh chỉ mới ba mươi tuổi không? Không phải là một ông già thích càu nhàu chứ?" Johnson là một bác sĩ trưởng trẻ và đầy triển vọng. Tôi có hơi bối rối về chức danh của mọi người trong bệnh viện, nhưng kỳ lạ là tôi nghĩ tôi biết điều này, giống như có một thứ khác tương tự nó ở trong đầu tôi. Nhưng Johnson nghĩ đó là điều bình thường. Dù sao thì ký ức của tôi rất hỗn loạn.

Ở nơi mà tôi không nhận ra một ai này, anh đã vươn tay thân thiện với tôi, trong nửa tháng này, tôi càng phải dựa vào anh nhiều hơn. Mặc dù đôi khi, tôi cũng không thể chịu được sự lải nhải của anh.

Tôi đang ngồi trên ghế, chờ các bạn tình nguyện viên chỉnh sửa lại tóc cho mình, tôi nhìn vào tấm gương trước mặt, bên trong hiện ra khuôn mặt của một thiếu nữ tuổi đôi mươi, với mái tóc dài, rối bù màu nâu che mất khuôn mặt của tôi. Tôi nhìn xuyên qua con ngươi màu nâu trong gương của mình, như thể, nhìn được thứ gì đó...

Tôi đang nắm tay một người đàn ông có mái tóc vàng bạch kim, tôi không thể nhìn thấy mặt anh ấy, tôi dường như đang hét lên điều gì đó với anh ấy, nhưng cuối cùng anh ấy đã hất tay tôi ra và nhanh chân rời đi. Để lại một mình tôi đứng im tại chỗ.

"Tiểu thư?"

Tôi lấy lại tinh thần, hóa ra đã cắt xong rồi, mái tóc dài vốn lộn xộn đã hoàn toàn suôn mượt, phần tóc dài phía trước được cắt ngắn, bị máy thổi bay sang một bên, lộ ra cái trán trơn bóng, mắt không bị che. Tầm nhìn sáng hẳn.

"Cảm ơn. "

Tôi đứng dậy và đi đến bên cạnh, các tình nguyện viên còn rất nhiều việc, bệnh nhân tiếp theo ngồi vào đợi cắt tóc. Johnson đã đi làm việc rồi, tôi tự mình bước ra khỏi phòng sinh hoạt và ngồi xuống một chiếc ghế dài trên bãi cỏ của bệnh viện, bên cạnh là một ông già với mái tóc bạc trắng. Bên cạnh ông ấy còn có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi trong bộ vest phẳng phiu.

Tôi nhớ đến người đàn ông mà tôi nhớ đến vừa rồi, anh ấy mặc lễ phục màu đen và khoác một chiếc áo choàng đen. Đó có phải là bộ quần áo thế kỷ trước mà các y tá đã nói vào ngày tôi thức dậy không? Rốt cuộc là tôi thuộc về chỗ nào vậy?!

“Giờ còn có ai mặc áo choàng không?” Tôi nhìn vào quần áo của người đàn ông rồi hỏi.

Người đàn ông trung niên trả lời tôi: "Áo choàng? Nếu không phải phù thủy, thì làm sao có ai mặc nó được." Ông ta dừng một chút rồi nói thêm: "Chỉ là gần đây người trẻ tuổi cũng ăn mặc rất kỳ lại, nói không chừng là mốt mới đang lưu hành gì đó..."

Phù thủy! Từ đó vụt qua tâm trí tôi ngay lập tức, tôi không nghe lọt những lời đằng sau của người đàn ông đó. Trong đầu tôi xuất hiện một tòa lâu đài, bên trong là những học sinh mặc áo choàng màu đen, chẳng lẽ những người xuất hiện trong đầu tôi là phù thủy?

Tôi đã nói với Johnson suy nghĩ của mình ngay khi anh ấy đến kiểm tra phòng tôi vào ban đêm, đổi lại là sự chế giễu của anh ấy: "Đây là thế kỷ 20 rồi, ở đâu ra phù thủy chứ."

"Những suy nghĩ này của cô chỉ nói với tôi là được rồi, tuyệt đối không được nói với ai khác, nếu không bọn họ sẽ chuyển cô đến bệnh viện khác đấy."

"Chuyển viện?"

"Bệnh viện tâm thần."

Tôi bất lực, chẳng lẽ là tôi nghĩ sai: "Nhưng khi cô nói đến áo choàng, tôi có biết một người, cô ấy là con gái của một người bạn của cha tôi, cô ấy vẫn luôn đi du học ở nước ngoài, tôi nhớ cô ấy có rất nhiều chiếc áo choàng. Tôi đã từng nhìn thấy cô ấy mặc nó."

“Cô ấy rất thông minh, rất xinh xắn, nhưng hơi kỳ lạ.” Nhìn thấy ánh mắt tò mò của tôi, Johnson nói thêm: “Nếu như cô đồng ý, tôi có thể liên lạc thử xem, dù sao thì đó là điều duy nhất cô có thể nhớ được vào lúc này, nói không chừng có thể có ích cho việc phục hồi trí nhớ của cô."

Ngày thứ hai Johnson liền mang đến cho tôi một tin tức tốt, con gái của gia đình đó vừa trở lại vào hôm nay, và họ cũng rất vui khi được giúp đỡ chúng ta: "Tôi đã gọi điện cho vợ chồng Grangers và họ rất vui khi biết họ có thể giúp được gì đó cho cô."

“Họ thật tốt.” Tôi nói với vẻ biết ơn, tôi biết rằng việc yêu cầu một người lạ như vậy là thô lỗ đến mức nào.

Johnson gật đầu: "Vợ chồng họ đều là nha sĩ và họ rất thân thiện. Tôi có hẹn họ vào xế chiều nay, tôi sẽ đưa cô đến đó khi tôi đổi ca xong."

Trước khi lên đường, Johnson đã mang cho tôi một chiếc váy liền màu vàng nhạt: "Cô cũng không thể mặc quần áo bệnh viện để đến nhà người khác được. Tôi đã nhờ Jenny mua nó cho cô đấy."

Jenny là y tá của bệnh viện này và người thầm mến Johnson, đó là điều tôi tình cờ nghe được trong khi tán gẫu với mấy cô y tá buôn chuyện suốt ngày, tôi lặng lẽ thay quần áo và đi ra ngoài với Johnson.

Trên xe của Johnson, tôi nhìn những người đi bộ và xe cộ trên đường, những tòa nhà cao san sát bên đường: "Tôi không nghĩ là mình đã từng đến đây."

"Tôi không ấn tượng chút nào. Có lẽ, tôi thực sự là một thuật sĩ ... ít nhất, không giống bạn, không giống bạn."

Johnson không trả lời ngay, anh ấy chỉ cau mày. Mãi cho đến khi đến nơi, anh ấy mới nói: "Đừng suy nghĩ nhiều."

Tôi không để ý đến phản ứng của anh ấy, sau khi Johnson đỗ xe, anh ấy bấm chuông cửa, một phụ nữ xinh đẹp ra mở cửa, bà ấy đã cho tôi một cái ôm rất nhiệt tình: "Đứa trẻ đáng thương, gặp phải chuyện như vậy chắc chắn là rất sợ hãi." Rồi bà lại hướng vào trong nhà gọi ta: "Hermione, khách đến rồi."

Ngay sau đó, một cô gái trạc tuổi tôi bước ra khỏi nhà, khi nhìn thấy tôi cô ấy rất là kinh ngạc, gần như là hét lên: "Cynthia!"

Cô ấy chạy lại nắm lấy tay tôi: "Em đã ở đâu vậy? Bọn chị đã tìm em một năm rồi!" Cô ấy nhìn tôi: "Sao em lại mặc đồ Muggle?"

Tôi hơi choáng váng trước sự nhiệt tình đột ngột của cô ấy, nhưng Johnson đã mở miệng thay tôi: "Hermione, cô ấy bị mất trí nhớ. Cô ấy chính là cô gái cần giúp đỡ mà tôi đã nói với em qua điện thoại ngày hôm qua."

Bà Granger cắt ngang cuộc trò chuyện vẫn đang định tiếp tục của chúng tôi: "Đừng đứng ở cửa nữa." Bà đón chúng tôi vào nhà và bê trà sữa lên: "Không ngờ hai đứa lại quen nhau, thật là trùng hợp mà. Hôm qua tôi còn đang suy nghĩ, cô bé này thực sự tội nghiệp, giá mà Hermione có thể giúp con bé được một chút thì tốt biết bao nhiêu."

Tôi nhìn bà Granger với ánh mắt cảm ơn.

“Mẹ, con muốn nói chuyện một mình với Cynthia, con có thể đưa em ấy về phòng trước được không.” Mặc dù Hermione nói chuyện với bà Granger nhưng ánh mắt lại hỏi thăm tôi.

Tôi gật đầu, không ngờ cô ấy biết tôi, tôi thực sự tên là Cynthia sao. Tôi nghĩ, cô ấy sẽ là người mang ký ức của tôi trở lại.

Tôi nhìn Johnson một chút, anh ấy nở một nụ cười khích lệ tôi.

Tôi theo Hermione đi đến phòng ngủ của cô ấy.

"Em không nhớ gì à? Tất cả?"

Tôi lắc đầu: "Ngoại trừ nhớ được tên tôi là Cynthia, nhưng mà, tôi cũng không nhớ được họ của mình."

"Em là Cynthia... Cynthia Brian."