Chương 41

Brian, dòng họ của tôi, tôi thì thầm ở trong lòng, tôi quay lại nhìn cô ấy: "Còn chị thì sao? Là bạn của tôi sao?"

"Chị là Hermione Jean Granger, chị lớn hơn em một tuổi khi còn ở Hogwarts, em chồng chị là một người bạn tốt của em, con bé tên là Ginny."

"Hogwarts? Đây có phải là trường mà em học không?" Tôi đoán.

Hermione gật đầu nhẹ: "Làm thế nào mà em lại biến thành cái dạng này vậy... em có còn nhớ không? Nhớ em là một phù thủy?"

"Phù thủy!" Tôi thực sự là một phù thủy à! Có vẻ như người đàn ông tôi nhìn thấy không phải là một giấc mơ. Tôi ngập ngừng hỏi: "Các phù thủy đều mặc áo choàng sao?"

Hermione lại gật đầu một lần nữa, tôi tiếp tục hỏi: "Vậy chị có biết trong những người tôi biết có phải là có một người đàn ông trẻ với mái tóc vàng không? Người đó cao hơn tôi gần một cái đầu."

“Em còn nhớ cậu ta sao?” Hermione ngạc nhiên hỏi.

Tôi lắc đầu: "Không, em chỉ nhớ được một vài đoạn ngắn còn sót lại. Em cũng không biết mình là một phù thủy, chị cũng vậy đúng không?"

"Đúng vậy, Hogwarts là một ngôi trường đào tạo phù thủy rất nổi tiếng trong thế giới phù thủy, nơi đó..."

Hermione dành phần lớn thời gian trong ngày để kể cho tôi nghe về thế giới phù thủy, cũng như một số quá khứ của tôi, tôi có hai người bạn rất thân, Ginny và Karen, Karen cũng giống như Hermione, cậu ấy đến từ gia đình bình thường.

"Bây giờ cậu ấy ở đâu? Thế giới phù thủy?"

"Không, con bé đã kết hôn với một người bình thường, em còn đến tham dự đám cưới của họ ở quận Kent mà. Đó chính là ngày em nói rằng em muốn đi một mình để giải sầu, kết quả là không một ai nhận được tin của em trong nhiều tháng, lúc đó chúng tôi bắt đầu tìm kiếm em." Hermione đột ngột nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, suýt nữa chị đã quên mất việc để cú mèo chuyển thư cho con bé, nếu con bé biết em ở đây thì sẽ rất vui đấy."

“Còn phải đưa thư cho cả đám người Ginny nữa, bọn họ vẫn luôn đi tìm kiếm em đấy.” Hermione đứng dậy lấy giấy da ra chuẩn bị viết thư. Tôi đứng bên cạnh cô ấy: “Ba mẹ của em đâu?"

Hermione dừng bút trong tay: "Bọn họ không biết." Sau đó nhìn tôi: "Lúc đó em đã viết thư nói cho bọn họ là muốn đi du lịch giải sầu, mấy năm nay bọn họ vẫn luôn du lịch nước ngoài, bọn chị vẫn luôn giúp em giấu bọn họ."

"Cảm ơn." Bọn họ làm đúng. Tôi là một người trưởng thành, đương nhiên không nên để bố mẹ phải lo lắng. Khi Hermione viết thư, tôi đã sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Có vẻ như một năm trước tôi đã đi du lịch một mình, sau đó đã gặp thứ gì đó ở trên đường đi, cho nên mới trở nên như thế này.

Hermione để một con cú mèo mang bức thư đã viết và thả nó bay ra ngoài, nhìn từng động tác của cô ấy đều khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc, đây có phải là cuộc sống trong quá khứ của tôi không...

“Em có muốn quay về Hang Sóc với chị không?” Hermione đề nghị với tôi: “Ngày mai chị phải trở về đó, tất nhiên, nếu em…”

"Em đồng ý, chỗ đó là nhà chồng của chị sao?"

Hermione gật đầu: “Fred, George, Ginny, bọn họ cũng sống ở đó, chị nghĩ việc gặp lại những người trong quá khứ cũng sẽ giúp ích cho trí nhớ của em, hoặc chúng ta có thể đến bệnh viện phù thủy St. Mungo, biết đâu bác sĩ trị liệu ở đó có thể chữa khỏi bệnh cho em."

Tôi đồng ý với ý kiến của Hermione, trong bữa ăn tối, Hermione đã nói với Johnson nghe đề nghị muốn đưa tôi về nhà của cô ấy, cô ấy cũng không nói rõ trước mặt Johnson mà chỉ nói rằng cô ấy biết tôi và sẽ đưa tôi đến gặp gia đình.

Tôi nhớ đến lời dặn dò của Hermione khi nãy: "Đừng thể hiện việc em biết phép thuật trước mặt những người ở đây, đừng nói với họ rằng em là một phù thủy, hầu hết mọi người đều không muốn chấp nhận sự thật này. Cũng giống như những phù thủy thuần huyết không tin việc cuộc sống của Muggle cũng không quá chênh lệch so với bọn họ."

Sau bữa tối, Johnson nói lời chia tay, tôi hứa với anh ấy rằng tôi sẽ quay lại tìm anh ấy sau khi tìm được gia đình.

Đêm đó, tôi ngủ với Hermione, nhưng những giấc mơ cứ ám ảnh tôi.

Trong giấc mơ.

Tôi đang chạy trong một trang viên cũ kỹ sang trọng, không mục đích, không có phương hướng, cứ không ngừng chạy, tôi không thể kiểm soát được đôi chân của mình - chuyển hướng. Xung quanh là bóng tối lạnh lẽo vô tận. Đột nhiên trang viên biến mất, tôi dừng bước.

Có vẻ như tôi đang ở trong một yến tiệc, xung quanh là những chiếc váy nặng nề với cổ áo dựng đứng và cạp cao, những người đàn ông mặc trang phục cổ điển, đây là một bữa tiệc của phù thủy. Thỉnh thoảng, mọi người bước đến gần tôi và gật đầu chào hỏi với tôi, nhưng trong mắt của họ tràn đầy sự giễu cợt.

"Thật là đáng thương..."

"... Chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân bất hạnh"

"... người phụ nữ bên cạnh anh ta..."

Lời nói của những người phụ nữ đó khiến tôi khó chịu, tôi cố đẩy họ ra: "Cynthia, Cynthia, em đang mơ à?"

Tôi mở mắt ra và phát hiện hai tay mình đang duỗi thẳng trên không, Hermione nắm lấy cánh tay tôi, tôi thở hổn hển, ngồi dậy, "Xin lỗi, em, có mơ một chút..."

"Không sao đâu, đó chỉ là những giấc mơ, em vẫn luôn bị như vậy sao?"

Sự quan tâm trong mắt cô ấy khiến tôi ấm áp, tôi nói: “Từ khi em tỉnh dậy trong bệnh viện, đôi khi không chỉ ngủ mà ngay cả soi gương, em cũng sẽ thấy một vài cảnh tượng kỳ lạ…” Giọng nói sa sút.

"Những thứ đó khiến em không thoải mái?"

Tôi do dự rồi chậm rãi gật đầu, Hermione nói rằng tôi đi du lịch để giải sầu, vậy chẳng lẽ cuộc sống trước đó cũng tôi cũng không vui vẻ gì sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với tôi vậy. Trong tiềm thức, tôi từ chối biết tất cả mọi chuyện.

"Quên bọn họ đi, ngủ một giấc thật ngon, chúng ta sẽ khởi hành vào rạng sáng mai."

Tôi lại nằm xuống, nhưng lần này tôi không thể nào ngủ được, tôi lo rằng mình xoay người sẽ làm phiền đến Hermione cho nên tôi nằm thẳng người không nhúc nhích. Nhìn lên trần nhà, tôi chợt cảm thấy mình đã đã trải qua rất nhiều đêm như thế này, một mình nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, nhìn lên trần nhà, chờ đêm qua đi ...

Hermione thức dậy vào ngày hôm sau lúc trời còn chưa sáng, cô ấy nhìn vào quầng thâm mắt của tôi và không nói gì, sau khi ăn chút bữa sáng xong thì chúng tôi chào tạm biệt vợ chồng Granger.

"Tiếp theo, chúng ta sẽ làm gì? Hang Sóc ở đâu?"

Hermione mỉm cười với tôi và lôi ra một chiếc mũ rách nát: "Nắm lấy nó, đây là chìa khóa cổng."

Hermione và tôi nắm lấy hai đầu của mũ, ngay sau đó tôi bị đẩy về phía trước, tôi cảm thấy mình bị cuốn vào một cơn lốc xoáy, và khoảng vài giây sau, Hermione và tôi cùng đáp xuống trước một ngôi nhà hơi nghiêng: "Chào mừng em đến với Hang Sóc."

Tôi nhìn cảnh vật đang thay đổi xung quanh, mỉm cười với Hermione, đi theo cô ấy vào sân trồng đầy cây cối lạ, mở cửa bước vào, có lẽ vì chúng tôi đến sớm nên tầng trệt không có ai, Hermione bảo tôi ngồi trong phòng khách và tự mình đánh thức gia đình cô ấy.

Tôi nhìn vào căn phòng khách có vẻ đơn sơ này, bên trong đầy ắp đồ đạc, bên kia thông với bếp, tất cả bộ đồ ăn và bát đũa lơ lửng trong không khí một cách kỳ lạ, tôi muốn lôi thứ gì đó từ trong tay áo ra theo bản năng, nhưng mới phát hiện tôi đang mang một chiếc váy không có tay áo. Nó là thứ hôm qua Johnson đã tặng cho tôi.

“Cynthia!” Một giọng nói phấn khích vang lên, tôi quay đầu lại, một người phụ nữ trẻ có mái tóc màu đỏ nhào về phía tôi. Khi cô ấy mở miệng thì giọng nó có chút nghẹn ngào: “Cậu có chuyện gì vậy, hôm qua bọn mình đã nhận được lá thư của Hermione, không thể tin được... vậy mà cậu... "

Tôi giơ tay và vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, người này hẳn là Ginny, người gọi là bạn tốt của tôi trong miệng Hermione. Sự lo lắng đến từ người bạn này xuyên qua nhiệt độ cơ thể và truyền vào lòng tôi.

Nhìn xuyên qua Ginny, tôi thấy hai thanh niên trông giống nhau, bọn họ trông rất giống Ginny, có lẽ họ chính là anh em sinh đôi của Ginny. Tôi nghĩ lại những gì Hermione đã nói với tôi ngày hôm qua.

Một người trong số họ nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, người đàn ông bên cạnh đẩy anh ấy. Anh ấy từ từ đi về phía tôi, Ginny buông tôi ra, lau nước mắt: "Xem mình này, Hermione nói rằng cậu đã quên tất cả. Mình là Ginny, đây là Fred." Cô ấy chỉ vào người đàn ông đang đi về phía tôi, rồi đến người bên cạnh "George." Sau đó, cô ấy kéo tôi trở lại ghế sofa, George và Fred cũng ngồi xuống.

Tôi gật đầu và mỉm cười với cô ấy: "Mình biết, hôm qua Hermione đã nói với mình rồi. Tất cả chúng ta đều từng học ở Hogwarts sao?"

"Đúng vậy, Gryffindor, giống như là vừa mới ngày hôm qua vậy. Mình vẫn nhớ ngày tốt nghiệp khi chúng ta bỏ đống đồ nôn mửa mà chúng ta có được từ cửa hàng Fred vào trước văn phòng của Filch. Ông ta đã tức điên lên đi tìm giáo sư McGonagall, thật tiếc là chúng ta đã tốt nghiệp, ông ta cũng không làm bất cứ điều gì với chúng ta được nữa."

"Filch? Giáo sư McGonagall?"

"Filch là nhân viên quản lý ở Hogwarts, giáo sư McGonagall là hiệu trưởng, nhưng mà đó là chuyện sau năm thứ tư của chúng ta, trước đó bà là viện trưởng của Gryffindor, Hermione có nói cho cậu biết về 4 nhà ở Hogwarts không?"

Tôi gật đầu, nhìn Fred đang nhìn chằm chằm vào tôi: "Có gì trên mặt em sao?"

Anh ấy lắc đầu, George ở bên đẩy anh ấy và nói, "Cái tên này nhìn thấy em nên quá kích động đấy, cậu ta vẫn luôn tìm kiếm em cả năm nay."

Tôi không biết nói gì nên chỉ có thể nói một câu, xin cảm ơn.

“Này, Cynthia, rất vui được gặp em.” Người đàn ông bước vào phòng khách cùng Hermione chào tôi, dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, tóc có hơi rối: “Đây là Ron, chồng của Hermione.” Ginny bên cạnh tôi giới thiệu. Lúc này, Hermione cũng đã thay áo choàng.

"Mẹ và ba đã đi du lịch, bây giờ trong nhà chỉ còn từng này người thôi." Ginny nói với Hermione.

Hai người họ đi chuẩn bị bữa sáng, một nhà Weasley hiển nhiên vừa mới tỉnh ngủ.

Tôi nhìn cây đũa mà Hermione rút ra khỏi ống tay áo, dường như là thứ mà tôi đang cố rút ra vừa nãy, tôi hỏi: "Đây là cái gì?"

“Đũa phép, Chúa ơi, mình suýt nữa thì quên mất.” Ginny hét lên, cậu ấy chạy nhanh lên tầng trên, để lại mấy người chúng tôi đứng nhìn nhau, một lúc sau, cô ấy bước xuống với một cây đũa phép trên tay: "Đây là đũa phép của cậu, cậu đã đặt nó ở đây trước khi cậu đến dự đám cưới của Karen, lúc đó đáng lẽ mình phải nhận ra là cậu không ổn rồi, sẽ không có một phù thủy nào từ bỏ đũa phép của mình."

Tôi cầm lấy đũa phép, như thể một phần trong sinh mệnh đã quay trở lại với tôi: “Mười một tấc Anh, gỗ cây liễu, lông Kỳ Lân."

“Cậu còn nhớ sao?” Sau câu hỏi của Ginny, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tôi, tôi gật đầu: “Không biết tại sao, những từ này đột nhiên hiện ra trong đầu mình. Nhưng mà… không có gì khác nữa.” Tôi cũng muốn nhanh chóng nhớ lại chuyện trước kia.

Trong hai ngày tiếp theo, tôi bắt đầu quen với việc sống trong Hang Sóc, Hermione nói đúng, việc ở chỗ này đã giúp tôi rất nhiều trong việc phục hồi trí nhớ, vó vẻ như dù tôi bị mất trí nhớ, nhưng cơ thể tôi vẫn ghi nhớ cách sử dụng phép thuật theo bản năng, mọi người đều có việc phải làm, chỉ có mình Fred vẫn luôn ở lại với tôi trong Hang Sóc mỗi ngày.

Anh ấy cẩn thận kể cho tôi nghe mọi thứ, cố gắng kể cho tôi nghe về quá khứ của tôi càng nhiều càng tốt. Vào buổi tối, Ginny cũng sẽ kể cho tôi nghe một chút về những gì cô ấy biết về tôi, nhưng mà, trong những câu chuyện của bọn họ, tôi luôn cảm thấy như có điều gì đó còn thiếu.

Cho đến tối cuối tuần, khi tôi thấy Harry, bạn trai của Ginny đến thăm, tôi đã nghĩ: “Chẳng lẽ mình chưa từng có người mình thích à?” Hai người bạn thân nhất của tôi, một người đã kết hôn, người kia cũng có mối quan hệ ổn định với bạn trai, nhưng mà, chẳng lẽ hai mươi bốn năm cuộc đời tôi đều cô đơn như vậy sao?

Cho dù đó là Fred hay Ginny, hay là Hermione, chưa bao giờ có một người đàn ông nào có quan hệ thân thiết với tôi trong câu chuyện của họ.

Ngay khi tôi hỏi câu đó, khuôn mặt của mọi người đều có chút kỳ lạ, tôi tin họ, tôi có thể cảm nhận được sự thân mật của họ đối với tôi trong cuộc sống của Hang Sóc, nhưng đồng thời, tôi đã hơn một lần phát hiện ra rằng bọn họ sẽ bí mật tụ tập để thảo luận một số chuyện.

Chẳng lẽ, bọn họ đang giấu tôi điều gì đó?

“Tất nhiên là không… Cynthia, cậu đã có hôn phu.” Ginny mở miệng, và Harry, người đang ngồi cạnh có giật giật tay cậu ấy: “Fred là hôn phu của cậu.”

Fred, tôi kinh ngạc nhìn về phía anh ấy, nhìn anh ấy bằng ánh mắt dò hỏi: "Thật sao?"

Trong mắt anh ấy có chút ưu thương mà tôi không hiểu nổi, nhưng cuối cùng anh ấy cũng gật đầu, tôi dường như tôi nghe thấy mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Nhưng mà, nếu đã như vậy, tại sao mọi người lại giấu giếm mình?"

Một lần nữa im lặng, cuối cùng Hermione giải thích: "Trước đó Fred đã làm một vài chuyện chọc em tức giận, anh ấy nghĩ chuyến du lịch lần này của em có liên quan đến anh ấy, là lỗi của anh ấy nên em mới gặp phải những điều này, bởi vì cảm giác tội lỗi, cho nên mới bảo bọn chị đừng nói với em."

Không hiểu sao lời giải thích này luôn khiến tôi cảm thấy gượng ép, nhìn ánh mắt né tránh của Fred và ánh mắt nhiệt tình của mọi người, tôi không hỏi thêm câu nào nữa mà chỉ gật đầu.

“Ngày mai Karen sẽ đến, anh họ Holdle của em cũng sẽ đến.” Trước khi đi ngủ, Hermione báo cho tôi tin tức này, cô ấy đã thông báo cho anh họ Holdle, người đang ở nước Đức xa xôi của tôi: “Mối quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt, Karen đã liên lạc với anh ấy, và anh ấy đã viết thư nói rằng sáng mai sẽ đến Hang Sóc."