Chương 47

"Anh còn chưa ăn sáng sao?" Tôi nhìn Draco đang ngồi đối diện.

Ngược lại anh ấy lại khá lơ đễnh, chỉ dặn dò Tony chuẩn bị nước cam cho anh ấy: "Chỉ là anh cảm thấy chúng ta đã lâu không ngồi ở bàn ăn cùng nhau ăn như vậy." Anh ấy bôi bánh mì rồi đưa cho tôi: "Có lẽ em cũng không phải là chỉ vì muốn đi tìm người, có phải em muốn đi chứng thực chuyện gì đó không?”

Không nghĩ tới sau sự kiện lần này, Draco lại bắt đầu mở miệng hỏi thăm tôi, tôi của quá khứ đều rất không quen với việc đối phương giải thích hoặc hỏi thăm, chỉ là tiếp nhận lời nói của nhau. Chần chừ một lúc, tôi vẫn quyết định thẳng thắn, dù sao thì cũng là tôi nói muốn cho hai người có một khởi đầu tốt hơn: "Em muốn tìm hiểu lý do tại sao mình muốn phá hủy những ký ức của quá khứ đó." Tôi uống một ngụm sữa bò: "Những gì anh thấy chính là mọi thứ em sắp xếp cho sau này, nhưng rốt cuộc thì cuốn sách đó đến từ đâu? Làm thế nào em có thể hành động tùy tiện nếu như em không nhận được một hồi âm từ Dumbledore chứ, lại còn đi bộ trên đường phố Muggle trong bộ quần áo phù thủy? Em không có những ký ức này... Nhưng mà em tin rằng điều này nhất định có vấn đề.”

Draco cẩn thận lắng nghe lời giải thích của tôi, sau đó chậm rãi gật đầu: "Em nói đúng, như vậy, có chuyện gì mà anh có thể giúp đỡ được không?”

"À..." Tôi ăn xúc xích trong đĩa, suy nghĩ cẩn thận: "Em mất tích khỏi trang viên Malfoy từ khi nào?”

"Một tuần trước, sau đó anh đã lục tung căn phòng mà em thường ở và phát hiện những thứ kia, anh cũng sai người đi tìm em khắp nơi, chỉ là không nghĩ tới em lại đến chỗ Muggle đó."

"Chính điểm này, em cũng không hiểu rõ lắm." Tôi lại tiếp tục hỏi: "Vậy thì trước đó em ở đâu, em nhớ em đã đi du lịch đến một số nơi sau đám cưới của Karen, nhưng sau đó em lại trở lại trang viên Malfoy, tại sao tất cả bọn họ đều nói rằng em cắt đứt liên lạc với họ?"

Draco hiển nhiên cũng không rõ ràng lắm về chuyện này: "Anh còn tưởng em cố ý cắt đứt liên lạc với mọi người, muốn từ biệt hoàn toàn với quá khứ." Anh ấy nói ra suy đoán của mình.

Tôi có chút bất đắc dĩ buông tay: "Loại phép thuật tạo thương tổn vĩnh viễn này thật đúng là đáng sợ, nói không chừng ngày nào đó ngay cả chính mình em cũng sẽ không nhớ rõ.”

"Không đâu, tất cả các nhà trị liệu đều nói rằng nó chỉ làm rối loạn một phần ký ức của em thôi."

"An ủi em sao?" Tôi cười: "Dù sao thì cũng cảm ơn anh. Em muốn đi lên phòng thu thập một chút đồ, anh có muốn giúp em không?”

Giống như trở lại thời niên thiếu, lúc mới quen biết, có chút xa lạ nhưng lại muốn thân cận ở chung: "Được.”

Một lần nữa trở lại phòng, Draco lấy vali ra cho tôi: "Em định mang theo thứ gì? Áo choàng?”

Tôi lắc đầu: "Em chuẩn bị đi Luân Đôn, chính là nơi em bị phát hiện đang hôn mê, mang theo một cái áo choàng là đủ rồi, không phải là em còn có một cái váy Muggle do Karen tặng sao, nó ở đâu?”

Đã lâu không trở về, đối với việc quần áo mình được bày ở đâu tôi cũng có chút không nhớ rõ, mà hiển nhiên Draco cũng không tốt hơn tôi chút nào, trước kia chúng tôi quen với cuộc sống cá nhân, hai người luống cuống tay chân lật tủ quần áo, thật vất vả mới tìm được ở ngăn kéo dưới cùng: "Là cái váy màu xanh lá cây này sao?"

Tôi nhận lấy cái váy từ trong tay Draco, ướm thử lên trên người, đây là váy Karen tặng tôi năm ngoái, tôi vẫn luôn không có cơ hội mặc nó, lần này cuối cùng cũng có thể mặc trên người: "May mà em không béo lên." Tôi ướm váy trước người, sau đó cho Draco nhìn: "Thế nào? Cái váy này có đẹp không?”

"Em có chắc là muốn mặc cái này không?" Draco có vẻ rất có ý kiến với chiếc váy ngắn không tay trong tay tôi: "Lộ như vậy? Những muggle này đang suy nghĩ cái gì..."

"Đó là do mấy người còn dừng lại ở trong tư tưởng cũ đấy." Cũng không thèm để ý đánh giá của Draco, đối với loại phù thủy quý tộc cổ xưa như anh ấy mà nói, khó tránh khỏi có chút không thể tiếp nhận đối với những thứ này.

Draco bất mãn ở một bên phàn nàn: "Cái gì mà mấy người chứ, không phải em cũng là một phù thủy thuần huyết sao..."

Tôi tự động xem nhẹ lời nói của anh ấy, tiếp tục thu dọn đồ đạc, thực ra tôi cũng không cần mang theo quá nhiều đồ đạc, mang theo đủ tiền là được rồi, còn rất nhiều thứ phải mua khác: "Em cần đến Gringotts một chuyến."

Lần này tôi giao quyền nói chuyện cho Draco: "Anh đi cùng với em, là cần đổi tiền sao?”

Tôi gật đầu.

"Em chuẩn bị ở nơi nào?"

"Thuê một căn nhà trọ bình thường thôi. Làm sao, chẳng lẽ anh muốn sống với em sao?”

Draco lắc đầu: "Nếu như em cần giúp đỡ thì có thể tìm anh bất cứ lúc nào."

Với sự giúp đỡ của Draco, tôi thuận lợi đi đến bệnh viện St. Faroe vào trước buổi trưa, chỉ là trước khi gặp Johnson, tôi quyết định tìm một nơi ở. Draco chuẩn bị cho tôi rất nhiều tiền, tôi cũng rất thuận lợi tìm thấy một căn hộ còn trống, đối phương bởi vì tôi khá hào phóng với việc trả tiền thuê nhà nên có vẻ đặc biệt vui vẻ, cũng nhiệt tình giới thiệu cho tôi các cơ sở xung quanh.

Sau khi dọn dẹp đơn giản, tôi liền đến bệnh viện, không nghĩ đi đến tầng dưới cùng còn gặp phải y tá từng chăm sóc tôi, Jenny: "Hi, không ngờ còn có thể gặp lại cô đấy."

Nữ y tá trẻ chào tôi: "Cô nhớ được mình là ai chưa?" Cô ấy cố ý nhìn vào chiếc váy tôi mặc ngày hôm nay, có lẽ ngày hôm đó trang phục của tôi đã mang lại cho cô ấy không ít ngạc nhiên.

"Vâng, tất cả điều này đều phải cảm ơn bác sĩ Johnson, cho nên hôm nay tôi đặc biệt đến để cảm ơn anh ấy." Tôi thản nhiên cười nói, dùng giọng nói khách sáo trả lời.

"Bác sĩ Johnson đang ở trong phòng làm việc, cô có thể đến đó để tìm anh ấy."

"Cảm ơn." Khi tôi đang chuẩn bị đi ngang qua cô ấy thì cô ấy lại mở miệng: "Cô có phải là diễn viên kịch không?" Nhận được ánh mắt kỳ lạ của tôi, cô ấy lại nói thêm: "Quần áo cô mặc ngày hôm đó... Đúng rồi, cô có thể hỏi bác sĩ Johnson để lấy lại chúng, có lẽ giá cả của nó cũng không rẻ nhỉ.”

"A, tôi cũng không phải diễn viên kịch, chỉ là có hứng thú với những trang phục này cho nên tự mình thiết kế ra thôi, cám ơn cô đã nhắc nhở."

Mọi người luôn có sự tò mò đặc biệt về những điều kỳ lạ, không biết câu trả lời của tôi có giải quyết được nghi ngờ trong lòng cho cô ấy hay không, tôi đi đến phòng làm việc, liếc mắt một cái là thấy Johnson đang đứng bên cạnh bệnh nhân: "Hi, đã lâu không gặp."

Đối với sự xuất hiện của tôi, anh ấy có vẻ rất kinh ngạc: "Cô..." Anh ta nhìn tôi: "Nhớ lại sao?”

Tôi nghiêng đầu: "Đúng vậy, làm cho anh kinh ngạc đi, mới một tuần lễ, đây thật sự là một trải nghiệm khiến người ta kinh ngạc, từ mất trí nhớ đến khôi phục trí nhớ. Khi nào thì anh tan làm?”

Anh ấy ngẩng đầu nhìn đồng hồ: "Chỉ sợ phải đợi một lát, có muốn ngồi ở đây một lúc không.”

"Đương nhiên, dù sao tôi cũng ở chỗ này một thời gian dài rồi."

Johnson vừa đi cùng bệnh nhân vừa nói chuyện với tôi: "Hiện tại tôi nên gọi cô là gì?"

"Cynthia, không phải anh đã biết tên của tôi rồi sao."

"Vậy được rồi, ngoại trừ những thứ này thì sao?"

“......”

Thời gian trôi qua nhanh chóng trong khi chúng tôi trò chuyện với nhau, đợi đến khi Johnson tan làm, tôi đề nghị đi đến nơi tôi đã được tìm thấy đầu tiên. Hai người chúng tôi vừa đi bộ vừa nói: "Thật sự là không nghĩ tới, thì ra cô đã kết hôn, chồng cô không ngại khi cô tới tìm tôi sao?" Johnson nói đùa.

"Những người đàn ông khác thì có lẽ không được, nhưng không phải anh là ân nhân cứu mạng của tôi sao, hơn nữa, tôi nghĩ, tôi cần anh giúp đỡ."

"Đi cùng cô đến nơi cô được phát hiện cũng là một chuyện sao?" Johnson cười to: "Tiện tay mà thôi, nhưng mà cũng chỉ cách nhau hai con phố thôi, chính là chỗ phía trước kìa." Anh ấy chỉ vào bụi cỏ trong công viên cộng đồng: "Tất cả những gì tôi biết là cái này. Không biết có giúp được gì cho cô không?"

"Tôi nghĩ là có, ít nhất tôi đã biết địa điểm mình ngất xỉu không phải sao."

"Hoặc là, tôi nghĩ cô có thể xin giúp đỡ của cảnh sát." Johnson thử đề nghị: "Cô nghi ngờ mình đã bị người khác đánh bại sao, nhưng mà cô cũng đâu có bị thương."

"Không, tôi nghĩ cảnh sát không thể giúp tôi được đâu." Giống như việc bệnh viện Muggle không thể kiểm tra xem tôi có bị thương hay không.

Johnson cũng không kiên trì nữa: "Cũng đúng, gần đây cảnh sát rất bận bịu, những cuộc tấn công của đám khủng bố kia cũng đủ khiến bọn họ đau đầu.”

"Tấn công?"

"Vâng, chỉ mới tuần trước, tàu điện ngầm, nhà ga, xe hơi, đã trở thành mục tiêu của bọn chúng. Thật kinh khủng." Nói đến đây, Johnson nghi hoặc nhìn tôi: "Cô sống ở đâu vậy? Làm sao mà ngay cả tin tức lớn như vậy cũng không biết, báo chí tuần này đều đã đưa tin rồi, tôi nghĩ rằng ngay cả khi ở nước ngoài cô cũng sẽ biết nó đấy.”

"Granger cũng vậy, dường như cô ấy chưa bao giờ nói mình làm việc ở đâu." Tôi cũng không biết nên dùng cớ gì để trả lời, đành phải đổi chủ đề: "Tôi mời anh ăn cơm nhé, coi như cảm ơn khoảng thời gian này anh đã chăm sóc cho tôi, chỉ là, địa điểm là do anh chọn, tôi cũng không quen thuộc lắm đối với nơi này.”