Chương 48

Ôm bánh mì và sữa chuẩn bị cho bữa sáng mai, tôi trở về nhà trọ, may mắn thay, với sự giúp đỡ của Johnson, tất cả mọi thứ trở nên thuận tiện hơn rất nhiều, vì vậy cuộc sống ở đây dường như cũng là một quyết định không tệ.

Mở nước ấm ra, thoải mái ngâm mình trong bồn tắm: "Đi lại một chút đã cảm thấy mệt mỏi, thân thể này thật đúng là..." Đột nhiên phát hiện lòng bàn tay trái xuất hiện một giọt máu, giống như bị gai gỗ đâm vào, tôi cẩn thận dùng tay phải chạm vào, nhưng lại không cảm giác được bất kỳ đau đớn nào, giọt máu cũng biến mất như ảo giác.

Là ảo giác sao? Tôi tự hỏi mình trong lòng. Nâng bàn tay rồi lặp đi lặp lại động tác mở ra đóng lại, nhưng lại không còn xuất hiện cảnh tượng như vậy nữa, tôi lắc đầu, chẳng lẽ là do ngâm trong nước nóng quá lâu cho nên có chút choáng váng sao, tôi từ trong bồn tắm đứng lên, vừa mới bước ra khỏi bồn tắm liền nhìn thấy bồn rửa tay trống rỗng: "A... Mình quên mua áo choàng tắm." Khi ở trong siêu thị, vì cố gắng mua thêm một chút thức ăn cho nên tôi đã quên phải mua nhu yếu phẩm: "Nếu có Tony ở đó thì tốt rồi." Mấy năm ở trong trang viên Malfoy, việc được gia tinh chăm sóc từng li từng tí đã khiến tôi hình thành thói quen. Quả nhiên, nói là không quen với cuộc sống quý tộc đè nén nhưng tôi lại đang bắt đầu quen với những tiện nghi cùng hưởng thụ này.

"Phu nhân đang gọi Tony sao?" Vừa dứt lời, giọng nói Tony đột nhiên vang lên.

"Ai vậy, Tony? Em đang ở đâu?" Tôi ngạc nhiên nói. Nhìn xung quanh phòng tắm.

Cửa phòng tắm nhẹ nhàng vang lên: "Tony ở ngoài cửa phòng tắm, phu nhân có cần khăn tắm cùng đồ vệ sinh cá nhân không?”

"Ừ, em đã chuẩn bị xong rồi soa?"

"Đúng vậy, đều ở trong ngăn kéo bên trái gương phòng tắm."

Tôi dựa theo lời Tony mở ngăn kéo ra, quả nhiên có đầy đủ mọi thứ, tôi không khỏi khen ngợi một câu: "Thật sự là quá tốt, Tony, em thật lợi hại, là Draco bảo em tới sao?"

Gia tinh của gia tộc Malfoy đời đời nghe theo lời chủ nhân, phục vụ vì chủ nhân, không ngừng lấy lao động làm vinh dự, không có chủ nhân cho phép, bọn họ cũng sẽ không rời khỏi trang viên.

"Đúng vậy, thiếu gia nói phu nhân ở một mình bên ngoài, chắc chắn sẽ có rất nhiều bất tiện, hơn nữa, Nhật báo Tiên tri hôm nay, Tony cũng đã chuẩn bị cho phu nhân rồi." Lau khô cơ thể, tôi thay áo choàng ngủ mà Tony chuẩn bị, mở cửa phòng tắm ra, Tony đang cung kính cầm Nhật báo Tiên tri và đứng chờ tôi ở cửa.

Tôi có chút kỳ quái, khi ở nhà Malfoy, Lucius và Draco đều có thói quen đọc báo mỗi ngày trong bữa sáng, còn tôi và Narcissa thì nhàn nhã ăn sáng, từ sau khi Lucius giao hầu hết các sản nghiệp cho Draco quản lý vào hai năm trước, ông ấy và Narcissa liền chuyển đến căn nhà mới xây của Malfoy và sống một cuộc sống thoải mái.

Từ khi không có trưởng bối ở đây, tôi sẽ không vội vàng dậy sớm, thường thường chờ đến khi tôi ngủ dậy thì Draco đã thu dọn xong và đi ra ngoài, mà tôi thì chỉ cần xã giao buổi chiều hoặc tham gia yến hội buổi tối là được. Những ngày như vậy, thực sự là sa đọa.

"Là Draco bảo em đến chỗ tôi sao?" Tôi hơi ngạc nhiên, tôi không có thói quen đọc báo.

"Không, không... Là Tony không tốt." Tony bị tôi hỏi như vậy, có vẻ có chút mất khống chế, vội vàng lấy đầu đập vào tường: "Là Tony tự chủ trương, Tony không tốt..."

"Tony, dừng lại." Đối mặt với việc gia tinh mất khống chế, phương pháp tốt nhất chính là ra lệnh cho nó dừng lại: "Hiện tại, chỉ cho phép trả lời câu hỏi của tôi, tại sao em lại đưa cho tôi tờ báo này?”

"Là do... Trên đó có bài báo liên quan đến thiếu gia, Tony nghĩ, phu nhân sẽ muốn nhìn thấy." Tony dừng lại hành động điên cuồng tự ngược đãi mình.

Tôi nghe xong gật đầu: "Tony không làm sai đâu." Tôi nhận lấy tờ báo, trên trang nhất có viết rõ ràng: "Winston Charlman đảm nhiệm chức Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, ngày đầu tiên đã nói chuyện bí mật với Greengrassi." Tiêu đề nhỏ phía dưới là: "Sự sụp đổ của Malfoy???" Ba dấu chấm hỏi lớn đập vào mắt tôi.

"Sáng nay Draco đã nhìn thấy cái này chưa?"

"Vâng. Thưa phu nhân.”

Dưới tình huống như vậy mà anh ấy còn có thời gian nhàn nhã chờ tôi rời giường, thay tôi thu thập hành lý rồi đưa tôi đi Gringotts, đây là nóng lòng muốn biểu hiện sao, hay là, quan tâm. Tôi mỉm cười: "Tony, em đi xuống trước đi, tôi muốn xem kỹ tờ báo này một chút."

Đợi đến khi Tony rút lui, tôi ngồi trên ghế trong phòng khách, bật một chiếc đèn nhỏ và đọc tờ báo một cách cẩn thận.

“... Tân Bộ trưởng Bộ pháp thuật Charlman tuyên bố sẽ ủng hộ những phù thủy xuất thân Muggle xây dựng vinh quang thuộc về bọn họ trong thế giới phù thủy... Trong quá khứ, cựu Bộ trưởng Bộ pháp thuật Cornelly Foggy đã có mối quan hệ cá nhân tốt với một số quý tộc, dẫn đến sự ngừng lại của thế giới phù thủy... Thời đại mê tín đối với thuần huyết thống đã qua, một số quan chức ủng hộ Charlman của Bộ Pháp thuật nói rằng mặc dù Ivan Greengrass cũng là một quý tộc thuần huyết, nhưng trong vài năm qua, ông ta đã thể hiện thái độ thân thiện với phù thủy Muggle, cũng như con gái lớn của ông, Daphne Greengrass, đã kết hôn với phù thủy của một gia đình Muggle vào đầu năm nay..."

Dòng chữ này, vừa nhìn thấy đã gây giật mình như vậy, cái gọi là "quý tộc nào đó", ai cũng biết đó là gia tộc Malfoy.

"Bản thân Winston Charlman nói rằng bất kể là phù thủy thuần chủng hay phù thủy xuất thân từ Muggle, đều xứng đáng được đối xử bình đẳng."

Nhìn thấy dòng cuối cùng, trái tim tôi chìm xuống, nếu chỉ từ quan điểm của riêng mình, tôi cũng ủng hộ cải cách của Charlman, dựa trên huyết thống để bình luận về phù thủy thực sự là mất công bằng, mà Voldemort là một người theo chủ nghĩa huyết thống mạnh mẽ, điều này càng làm cho nhiều người sinh ra phản cảm đối với quý tộc.

Nhưng mà, đằng sau điều này không chỉ đơn giản là chỉ đơn giản giống như mặt chữ, đó là một sự phân chia lại lợi ích.

Hình ảnh Charlman ngồi trong văn phòng Bộ trưởng Bộ pháp thuật trả lời phỏng vấn được đặt phía trên văn bản, một người đàn ông mới bốn mươi tuổi, tóc gọn gàng chải sau đầu, khuôn mặt lộ ra nụ cười lịch sự của quý ông. Mấy năm nay ông ta gần như một bước lên mây ở Bộ phép thuật, một phù thủy lai xuất thân Ravenclaw, thông minh cơ trí. Draco đang phải đối mặt với một trong những đối thủ mạnh nhất.

Thứ hai chính là ông già Greengrass, một doanh nhân cáo già, cuộc hôn nhân của Daphne làm sao mà không phải một nước cờ mà ông ta đã sắp xếp cho chính mình chứ. Chỉ là không biết, đối với con gái út Astolia của ông ta, ông ta sẽ có sự sắp xếp gì.

Đã từng vài lần nhìn thấy ông ta mang theo Astolia xuất hiện trước mặt Draco, đối với vị Malfoy phu nhân "nguyên bản" này, tôi ngược lại có vài phần để ý. Trong những năm gần đây, cô ta cũng đã tham gia khá nhiều bữa tiệc lớn và nhỏ với Draco. Chỉ là cô ta không phải là người duy nhất xuất hiện bên cạnh Draco, còn có một Susan Bones. Hay là bất cứ cô gái nào khác mà tôi không thể gọi nổi tên.

Gạt bỏ sự nghi ngờ vô căn cứ liên quan tới những người phụ nữ này, tôi tiếp tục lật sang mặt trái, tiếp tục đọc nội dung ở trên, báo cáo về sản nghiệp mà Malfoy hiện đang nắm giữ và suy đoán của tác giả bài viết về việc mở rộng sản nghiệp của Greengrass, mặc dù không chỉ ra rõ ràng, nhưng cũng làm cho mọi người phát hiện ra một cơn bão dày đặc.

Ở chỗ này có đính kèm ảnh chụp chung của Draco và Greengrass khi tham gia yến hội, nhẹ nhàng lướt qua Draco trên báo, trên khuôn mặt trẻ tuổi mang theo tự do kiêu ngạo, khí thế coi trời bằng vung, mà Greengrass ở một bên, mặc dù là vẻ mặt có ý cười, nhưng lại mang theo dấu vết năm tháng, thâm trầm không lường được.

Hiện tại Draco so với Lucius, còn thiếu vài phần lịch lãm ổn trọng, lần biến động này, không biết anh ấy sẽ xử lý như thế nào.

“Tony." Tôi nhẹ nhàng gọi.

Gia tinh lại nhanh chóng xuất hiện trước mặt tôi: "Phu nhân, ngài gọi Tony có dặn dò gì?”

"Khi tôi không ở trong trang viên, có vị khách nào thường xuyên tới không?"

"Cả hai tiểu thư của ông Greengrass đều đến vài lần. Cô Bones, và cà ông Goyle cũng đã đến.”

"Em có nghe được cuộc nói chuyện của họ không?"

Tony do dự, không biết có nên nói với tôi cuộc trò chuyện hay không: "Draco không cho phép em nói với tôi cuộc trò chuyện của họ sao?" Biết trong lòng gia tinh nghĩ gì, tôi nói.

"Tony chỉ nghe được một ít, thiếu gia không để Tony ở bên cạnh hầu hạ." Tony vẫn còn một chút từ chối, giữa tôi và Draco, nó đương nhiên sẽ nghe Draco hơn.

"Tony, gia tinh không được phép từ chối chủ nhân đúng không?" Đối với những thứ mà tôi cần thiết phải biết, tôi chỉ có thể "đe dọa" nó một chút.

Quả nhiên nó hơi do dự, dưới ánh mắt nhiều lần ra hiệu của tôi, nó mở miệng: "Tiểu thư Daphne nói hy vọng thiếu gia giúp cô ấy thoát khỏi người chồng vô dụng của cô ấy. Cô ấy nói, ông Greengrass ép buộc cô ấy kết hôn, sau khi kết hôn không có sự chăm sóc của gia tinh, cô ấy đã phải chịu trách nhiệm chăm sóc gia đình, cần phải mặc quần áo Muggle, cùng chồng tham gia một số chuyến thăm giữa người thân và bạn bè..."

"Tiểu thư Astolia biết tin phu nhân không ở trang viên, nói phu nhân không xứng với... Thiếu gia... Phu nhân, ôi, vậy mà Tony còn dám nói ra những lời bất kính như vậy với phu nhân, Tony thật sự là..." Bởi vì trong miệng nói ra lời nói xấu chủ nhân, bản tính của gia tinh lại làm cho Tony có chút mất khống chế, cả người cuộn tròn run rẩy. Tôi Ta không thể làm gì khác hơn là bảo nó dừng lại.

Chỉ là một ít lời ngắn ngủi này, lại làm cho tôi nghe ra manh mối: "Hai người bọn họ không đến trang viên cùng nhau." Daphne tuyệt đối không thể nói những lời này trước mặt Astoria.

Tony cuộn tròn cơ thể, gật đầu nhẹ, thấy nó đau đớn như vậy, tôi cũng đành từ bỏ trước và để cho nó đi xuống.

Astoria vậy mà lại biết tôi không ở trang viên, thật sự là trùng hợp sao, hay là, có lẽ, cô ta cũng có chút liên quan đến chuyện tôi mất trí nhớ. Một đôi cha con này, rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Một đêm này tôi ngủ cũng không an ổn, nhưng không phải là vì còn chưa điều tra rõ ràng việc tôi mất trí nhớ, mà là bởi vì người đàn ông làm cho tôi hận nhưng lại yêu ở trong trang viên.

Không biết tối nay anh ấy sẽ lo lắng về "quốc gia" của mình, hay là, sẽ nhớ đến tôi giống như tôi nghĩ đến anh ấy. Cho dù tổn thương sâu sắc, nhưng vẫn không cách nào xóa đi dấu vết của nhau trên người đối phương.