Chương 49

Sáng sớm hôm sau, lúc rời giường Tony đã quan tâm giúp tôi tẩy rửa chiếc váy màu xanh lá cây mà tôi mặc ngày hôm qua, trên quần áo còn tản ra mùi thơm nhàn nhạt. Tuy rằng gia tinh có thể biến quần áo thành sạch sẽ rất tốt, thế nhưng việc liên tục mấy ngày mặc một bộ quần áo hiển nhiên không phải phong cách của tôi, huống chi đang là mùa hè, nếu bị cư dân ở nơi này nhìn thấy, khó bảo đảm sẽ không cho rằng tôi là một người lập dị không thay quần áo giặt rũ.

"Xem ra hôm nay còn phải ra cửa hàng mua quần áo." Đối với mua sắm, phụ nữ luôn rục rịch và không thể kiềm chế. Tôi cũng không ngoại lệ. Mặc quần áo phù thủy rườm rà trong một thời gian dài, nên hiện tại tôi cũng khá mong đợi đối với thời trang của người bình thường.

Mở cửa phòng, sau khi rửa mặt rồi đi vào phòng khách, trên bàn ăn đã đặt một bữa ăn sáng phong phú, bánh mì sữa tôi mua ngày hôm qua dường như trở thành dư thừa, các gia tinh luôn luôn có cách để hoàn thành xuất sắc mỗi công việc nhà.

Một tờ Nhật báo Tiên tri mới tinh đã được đặt bên cạnh đĩa.

Sau khi thưởng thức bữa sáng xong, tôi mới chuẩn bị mở báo ra đọc, một con cú mèo trắng như tuyết nhào tới trước cửa sổ, bởi vì tôi cũng không mở cửa sổ nên nó nôn nóng vỗ cánh đập vào cửa sổ, tôi vội vàng đi qua nhận thư, là thư trả lời của Holdle, sau khi khôi phục trí nhớ, tôi liền kể hết nguyên nhân và hậu quả của chuyện mất trí nhớ cho Holdle, cùng với ký ức tôi vẫn không xác định, hy vọng anh ấy có thể giúp tôi tra ra một ít manh mối, trong đó, tôi đặc biệt nhờ anh ấy điều tra chuyện liên quan đến hoa hồng.

Quả nhiên trong thư trả lời của Holdle có đính kèm một ít tư liệu mà anh ấy tìm kiếm được, chỉ là đáng tiếc, những thứ này tựa hồ đều không giúp được gì lớn, Holdle nói anh ấy sẽ tiếp tục phái người điều tra ở Đức, hoa hồng anh ấy cũng đã cầm đi từ chỗ Karen. Và ông chủ cửa hàng đã tặng cho tôi bông hoa hồng ở Hogsmeade mà tôi nói cho anh ấy biết nghe nói cũng đã chuyển nhượng cửa hàng từ lâu và chuyển đến nơi khác rồi mất tin tức.

Cuối bức thư dài, Holdle dặn dò tôi phải cẩn thận, đặc biệt là khi giới phù thủy nước Anh đang trong tình trạng hỗn loạn như bây giờ.

"Mặt khác, Cynthia, anh nghĩ em nên biết hành động dễ dàng tiếp nhận đồ của người lạ là không sáng suốt như thế nào."

Một dòng chữ nhỏ bám vào cuối cùng như vậy, thật sự là làm cho tôi có chút dở khóc dở cười, có thể tưởng tượng được người anh họ xưa nay ôn nhu nhất định là đã phải đè nén bất mãn mãnh liệt để viết ra đoạn này, nhưng đồng thời vẫn phải duy trì giáo dưỡng của anh ấy. Nếu như là Draco, có lẽ anh ấysẽ nói trực tiếp với tôi là ngu ngốc.

Đọc xong thư, tôi tiếp tục đọc nốt tờ báo vừa rồi, tin tức hôm nay cũng không có quá nhiều chỗ khiến người ta chú ý, chỉ là Charman vừa lên đài liền ban hành một số nghị định về việc bảo vệ sự ra đời các phù thủy của gia đình Muggle, nhấn mạnh vấn đề giáo dục trong khuôn viên trường. Nó cũng quy định rằng trong mọi trường hợp, họ nên được nhận những sự thuận lợi.

"Trong bất kỳ tình huống nào, thật đúng là cách nói cường thế, còn không biết hôm nay sau khi pháp lệnh này ban hành sẽ tạo thành sóng to gió lớn như thế nào." Hành động như vậy sẽ chỉ làm trầm trọng thêm sự bất mãn của giới quý tộc. Tôi lại lật tiếp vài trang, thế nhưng lại thấy một bài báo rất nhỏ, là miêu tả về SPEW, Hiệp hội khuyến khích phúc lợi cho gia tinh do Hermione sáng lập, trong đó đề cập đến việc rất nhiều phù thủy không coi trọng hiệp hội này, thậm chí còn đặc biệt phỏng vấn các gia tinh làm việc tại Hogwarts, bọn họ đều tuyên bố kiên quyết tẩy chay hiệp hội này. Công việc là thiên chức của gia tinh.

Thế giới của các phù thủy, mỗi nơi đều tràn ngập kháng cự, thay đổi.

"Leng keng, leng keng." Chuông cửa đột nhiên vang lên, tôi có chút kinh ngạc, ai sẽ đến thăm tôi sớm như vậy chứ? Tôi cũng không nghĩ rằng các phù thủy có thói quen bấm chuông cửa, hơn nữa, vừa mới hôm qua tôi dọn vào ở, sẽ là ai chứ?

Đi đến cạnh cửa, nhìn qua mắt mèo, tôi thấy người ngoài cửa, là Johnson. Tôi vội vàng vội vã trở lại phòng khách, thu hồi tờ báo, kiểm tra cẩn thận xem trong phòng còn gì không thỏa đáng không, cuối cùng đóng cửa phòng ngủ lại, nhét tờ báo vào trong chăn. Lại xông ra ngoài mở cửa.

"Cô chậm chạp thật đấy? Vừa tỉnh ngủ à?”

Tôi xấu hổ gật gật đầu: "Làm sao anh biết tôi ở đây?" Hôm qua tôi không mời anh ấy đi lên, chỉ nói lời tạm biệt ở tầng dưới.

"Hỏi mọi người có phải mới có một cô gái xinh đẹp mới dọn đến không là được hay không mà." Anh ấy lại nói đùa một lần nữa. Nhìn tôi cười.

Tôi ngượng ngùng nói tiếp: "Kết quả không ai nghi ngờ một người đàn ông xa lạ như anh có phải là sắc ma biếи ŧɦái hay không sao?" Mặc dù có chút khó chịu với chuyến thăm đột ngột ấy, nhưng nghĩ đến sự giúp đỡ trước đó của Johnson, cũng nở nụ cười với anh ấy: "Mời anh vào nhà trước, tôi còn chưa mua gì cả, dùng đồ đạc do người thuê nhà cũ để lại."

"Cô có thể không cần lo lắng, nơi này có không ít người biết tôi, biết tôi là một bác sĩ tốt tuân thủ pháp luật." Johnson bước vào: "Trên thực tế, nếu cô chỉ ở lại ngắn hạn, cô không cần phải mua những thứ này." Anh ấy nhìn xung quanh: "Những đồ nội thất vẫn còn khá tốt." Khi nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, cũng không nói gì thêm, chỉ tiếp tục đi về phía bên cạnh.

Tôi gật gật đầu, mở tủ lạnh ra: "Tôi chỉ có sữa bò hoặc nước khoáng, anh muốn uống cái nào?”

"Sữa bò, cám ơn."

Tôi đổ sữa vào cốc và đưa nó cho anh ấy: "Rất ít đàn ông thích uống sữa."

"Cũng có rất ít người uống sữa với một ly đắt tiền như vậy." Tôi đưa cho anh ấy cái cốc mà Tony đã chuẩn bị để đặt trong nhà bếp, làm sao có chuyện bộ đồ ăn của Malfoy không có giá trị chứ.

"Đồ chất lượng tốt mới có cuộc sống tốt." Tôi nói qua loa.

Johnson cười nói: "Thật sự không nhìn ra cô là quý phu nhân. ”

Tôi lắc đầu, tôi cũng không phải là quý phu nhân thích hợp: "Hôm nay anh không cần đi làm sao?”

"Này, tôi cũng không phải là người cuồng công việc, chắc chắn sẽ cần được nghỉ phép, huống chi, tôi nghĩ, có lẽ cô sẽ cần một ít hỗ trợ, cô vừa mới tới đây không phải sao."

"Cám ơn lòng tốt của anh."

Hai người nhanh chóng lâm vào bế tắc, cuối cùng vẫn là Johnson mở miệng phá vỡ: "Cô bây giờ và khi mất trí nhớ đã thay đổi rất nhiều.”

Tôi dùng tay làm cử chỉ mời, chờ nghe anh ấy giải thích thêm: "Cô trong quá khứ, mặc dù bởi vì mất đi trí nhớ mà bị hoang mang, lúc thì có chút áp lực, nhưng sẽ không như thế này, mang theo phòng bị để nói chuyện với người khác. Cô xem hôm nay cô ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói thêm vài lời với tôi.”

Tôi nghĩ rằng bất cứ ai trước khi đối mặt với những người có thể coi mình là người khác thường đều không thể buông bỏ được, mặc dù rất biết ơn Johnson đã giúp đỡ vào thời điểm đó, nhưng nó cũng không thể để cho tôi loại bỏ sự phòng bị trong lòng. Khi mất đi trí nhớ, tôi cho rằng mình chỉ là một người bình thường, lại không nơi nương tựa, tự nhiên sẽ tín nhiệm đối với người duy nhất vươn tay với tôi. Nhưng bây giờ, tôi là một phù thủy không thể tồn tại trong miệng của anh ấy.

Chỉ là lần giải thích này, chỉ thích hợp cho tôi oán thầm trong lòng, mặt ngoài, tôi vẫn phải nói ra một câu giải thích nhã nhặn: "Tôi nghĩ có lẽ là bởi vì tôi nhớ tới mình là một phụ nữ có chồng. Cần phải giữ khoảng cách thích hợp với anh." Một câu nói nửa đùa nửa thật.

"Phụ nữ có chồng? Có người chồng nào sẽ để cho người vợ vừa khôi phục trí nhớ của mình một mình đi điều tra những chuyện mà cô có thể bị tấn công chứ!" Tôi không có gì để nói khi đối mặt với sự kích động của Johnson.

Có lẽ tôi cũng không nên trở về tìm anh ấy, tôi nghĩ tôi có thể một mình xử lý những chuyện kia, bởi vì so với những thứ kia thì tôi càng mệt mỏi khi phải đối phó với tình cảm đột nhiên: "Anh ấy chỉ là tương đối bận rộn, huống chi..." Anh ấy cũng đã đưa gia tinh tới. Nửa câu sau tôi nuốt xuống.

"Cynthia, tôi nghĩ rằng cô là người thông minh, bận rộn, luôn luôn chỉ là một cái cớ. Một người đàn ông như vậy, vì sao cô còn không buông tay, cũng cho tôi..."

"Bác sĩ Johnson, tôi nghĩ anh nhất định là mệt mỏi, nên trở về nghỉ ngơi cho tốt đi." Bận rộn, có thực sự là một cái cớ? Tôi không truy đuổi câu hỏi này, mà chỉ ngắt lời Johnson, có một số điều một khi nói ra, ngay cả bề ngoài bình tĩnh nhất cũng không thể duy trì.

Hơn nữa, tôi không thể cho phép một người lạ chỉ trích Draco với giọng điệu như vậy. Anh ấy có biết gì nữa đâu. Không phải muốn biện giải cái gì cho Draco, chỉ là cho dù không phải người yêu thì anh ấy cũng là người thân cận nhất, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc anh ấy bị một người hoàn toàn không biết anh ấy tự tiện kết luận được.

Johnson bị cắt ngang có vẻ có chút xấu hổ, nhún nhún vai: "Tôi nghĩ cô cần phải suy nghĩ thật kỹ một chút, không phải cô còn muốn ở lại đây một thời gian sao?”

"Tôi ở chỗ này chỉ là vì muốn điều tra rõ ràng một số chuyện, cũng không có nguyên nhân khác, tôi nghĩ tôi đã nói rồi mà."

Nhận ra giọng điệu của tôi trở nên cứng ngắc, Johnson ngượng ngùng lựa chọn cáo từ: "Vậy, tôi đi trước, nếu như cô có cái gì cần hỗ trợ thì có thể gọi điện thoại cho tôi." Anh ấy để lại danh thϊếp của mình trước khi rời đi.

Đóng cửa lại, tôi có chút bất lực đối với chuyến thăm buổi sáng này, hảo cảm của một người đối với người khác hóa ra lại dễ dàng sinh ra như vậy: "Tony."

"Phu nhân..." Gia tinh xuất hiện ở một bên.

"Tất cả những gì em nhìn thấy nghe được lúc nãy không cần nói cho Draco đâu, có biết không." Khúc nhạc dạo ngắn như vậy không có lợi cho cả hai chúng tôi.

Tony sợ hãi rụt rè đồng ý, tôi không thể đảm bảo liệu nó có nói sự thật khi được Draco hỏi hay không, nhưng ít nhất, tôi đã làm những gì tôi có thể làm. Lấy danh thϊếp trên bàn và trực tiếp ném nó vào thùng rác. Bây giờ, tôi thà làm phiền bản thân mình còn hơn là tìm kiếm anh ấy.

"Phu nhân còn cần Tony làm gì nữa không?"

Tôi nghĩ: "Em có thể giúp tôi tìm Daphne Greengrass không?"

Tony gật đầu: "Có cần đưa cô ấy đến đây không?"

"Không, sau khi tìm được cô ta thì nói cho cô ta biết tôi có thể giúp cô a đạt được những gì cô ta muốn là được rồi." Tôi suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Nếu cô ta nói muốn gặp tôi, em cứ bảo cô ta ngày mốt đến Malfoy trang viên đi."

"Trang viên? Phu nhân định sẽ quay lại à?" Tony có vẻ hơi vui vẻ, có thể thấy rằng nó cũng muốn trở lại trang viên.

Đáng tiếc, đây cũng không phải là ý định ban đầu của tôi, tôi lắc đầu, tiếp tục nói: "Em chỉ cần nói cho cô ta biết như vậy là được rồi, những chuyện khác chờ buổi tối lại nói tiếp, buổi chiều tôi muốn đi mua vài thứ, nếu như em làm xong mọi chuyện thì đi làm những chuyện khác đi. Không cần phải ở đây đợi tôi đâu.”

Tôi đã mất quyền chủ động quá lâu, và bây giờ, là bước đầu tiên tôi bắt đầu lật ngược. Tình hình bây giờ thực sự khiến tôi nhớ đến khẩu hiệu của trường Hogwarts: "Rồng ngủ không quấy rầy." Có lẽ tôi cũng không phải là một con rồng đang ngủ say, nhưng ít nhất, người bố trí cục diện này cho tôi, tôi nhất định sẽ trả lại nguyên vẹn.