Tiết tử

Editor: Ka Chan

Beta: Pyo

Harry ngồi trong văn phòng của Dumbledore, nhìn lướt qua kệ sách và một đống thất loạn bát tao khác, còn Dumbleodre thì đem chính bản thân mình ngồi dựa sát vào ghế sô pha. Từ sau khi chiến tranh chấm dứt, Harry thường xuyên nhìn thấy gương mặt đầy mệt mỏi của vị hiệu trường này, mỗi lần tới gặp ông.

Chiến tranh tuy đã kết thúc, Voldemort cũng đã chết trong tay của Harry, nhưng sự tình lại vẫn là chưa có kết thúc. Có rất nhiều công tác hậu chiến cần Dumbledore giải quyết, chữa trị cho các thành viên bị thương, sửa sang lại phòng ốc, tổ chức lại ma pháp bộ, trù bị cho công tác giáo vụ ở học kì mới tại Hogwarts. Trong cuộc chiến, Dumbledore đã tập trung tinh lực tới 200%, cho nên lúc phải đối mặt với những công tác hậu chiến dồn dập này, ông trở nên khó tiếp ứng được, lộ ra thần thái mệt mỏi, một điều mà cho dù trong cả cuộc chiến, ông cũng không thể hiện ra.

"Harry, đã có báo cáo hồi phục từ bệnh viện thánh Mungo." Thanh âm khàn khàn của vị hiệu trưởng già vang lên, ngữ điệu trầm trọng.

Harry nhìn thấy trong mắt của vị lão nhân này, một ánh mắt màu xanh biếc mang theo tia đạm bạc, rồi lại nhanh chóng trở thành kiên định. Y đã sớm không còn là một tên tiểu quý ngây thơ và ngu xuẩn nữa. Chiến tranh đã khiến y lĩnh giáo rất nhiều điều, tỷ như là kiên nhẫn - giống như vị giáo sư ma dược kia. Đương nhiên Harry biết ở điểm này, y vĩnh viễn đều không thể so sánh với Snape, người đang còn nằm hôn mê sâu tại bệnh viện thánh Mungo kia.

"Xem ra bọn họ cũng không có Cường Lực Thanh Tỉnh tề" Harry đã biết đáp án.

Dumbledore gật gật đầu, đôi mắt làm mất đi ánh sáng vốn có, giống như bị cả một tầng tro bụi bao phủ lấy.

"Muốn có Long Trúc thảo tươi, phải chờ tới mùa đông năm nay, rồi sau đó đem đi làm thành Cường Lực Thanh Tỉnh tề cũng mất tới nửa năm. Mà Snape cũng chỉ có thể chịu đựng thêm 2 tháng nữa thôi. Cho nên, không có khả năng chờ đợi tân dược được chế thành."

Dumbledore chậm rãi nói.

" Nói như vậy, chúng ta hoàn toàn không còn biện pháp nào?" Nói như vậy, tức là Snape sẽ phải chết?

"Cũng không phải là hết cách." Dumbledore hơi hơi động thân trên, hai mắt hơi động, hiện lên một tia thần thái.

"Đó là cái gì?" Harry áp chế sự không kiện nhẫn của bản thân, hai tay bắt chéo, đặt trên đùi phải đang hơi nhếch lên.

"Biện pháp này rất nguy hiểm, không cẩn thận là sẽ tạo thành tai nạn lớn, không chỉ là đối với người thực hiện, mà là cả thế giới."

"Đó là cái gì?" Nếu như là 5 năm trước, khi Dumbledore nói vậy thì Harry đã đánh sớm gãy lời ông rồi. Hiện tại cũng giống thế, nhưng khác là y sẽ nghe Dumbledore nó lời cảnh báo.

" 7 năm trước, Severus từng xử lí qua một đám ma dược, trong đó có một bình dược tề Cường Lực Thanh Tỉnh tề." Dumbledore hơi dừng lại, nhìn Harry, giống như đem lời này ám chỉ điều gì đó cho người ta tự hiểu vậy.

"Sau đó?" Harry nhìn Dumbledore, suy đoán ý đồ trong lời nói của ông.

"Dược kia không có được sử dụng, nói cách khác thì đối với lịch sử cũng chả có ý nghĩa gì, cho nên có thể coi việc lấy bình dược tề này là đích cần chạm."

"Giáo sư là đang nói về việc trở lại quá khứ?" Harry trừng mắt nhìn biểu tình so với Dumbledore mà nói có vẻ khá thoải mái, y là đang nhớ tới cái cảm giác đã trải qua ở năm thứ 3 kia.

"Harry, ta chỉ có thể nói rằng, việc này không có đơn giản như trò đang nghĩ đâu. Đây không phải là trở lợi ở quá khứ gần, sau đó rong chơi nữa. Bởi vì cái này phải trở lại một quá khứ rất xa, sau khi lấy dược xong rồi cần trở về, không có khả năng là sẽ chờ thời gian trôi cho tới hiện tại mà trò biến đi đâu. Đây là một ma pháp vô cùng phức tạp và nguy hiểm. Hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nào lặp lại để sử dụng. Cơ hội, là chỉ có một lần!"

" Nhưng là có thể làm được, đúng không?"

Dumbledore gật đầu, cười cười.

"Vậy em sẽ làm!" Harry nói, vẫn giống như trước nhìn thẳng vào mắt của Dumbledore.

"Trò xác định, Harry?"

Harry nhíu nhíu mày, có đôi khi, y lại không thể không thừa nhận cực kì chán ghét cái cách nói chuyện vòng vo tam quốc, úp úp mở mở, toàn đến cuối cùng mới nói trọng điểm vấn đề này của Dumbledore. " Đúng vậy, em xác định, trừ em ra thì còn có ai? Mà Snape cũng đã vì cứu em mà biến thành vậy. Snape lại cũng không thích nợ nhân tình của người khác, em cũng vậy."

Rốt cuộc, Dumbledore nhếch môi lên cười hồ đồ, lộ ra một cái mìm cười:"Đúng vậy, chính là trò. Bởi vì lịch sử, chính là như vậy." Ông nói.