Chương 10

Edit: Ka Chan

Beta: Pyo

"Chào buổi chiều, trò Potter." Harry có ý dùng phép lịch sự chào hỏi chống lại ánh mắt không chút thiện ý của ông bố nhà y.

"Chào buổi chiều, giáo sư Mather. Thầy đang dạy phụ đạo cho học sinh à?" Âm thanh của Potter ngang ngang, không có trầm bổng.

"Trả lời chính xác. Nhưng mà, ta cũng sẽ không cộng điểm cho Gryffindor đâu." Harry thoáng nhướng mày, mỉm cười một cái — tâm tình không hiểu sao lại rất tốt.

Sau đấy là một sự im lặng kỳ quặc, nụ cười đối lại ánh mắt giận dữ.

Snape hừ một tiếng, không có ý định tiếp tục dây dưa với hai con người nhàm chán này, cất bước xuyên qua, định rời đi. Nhưng mà có kẻ nào đó, hiển nhiên không muốn cho cậu ly khai một cách dễ dàng.

"Trở thành học trò cưng mới của giáo sư rồi? Chúc mừng mày nha, Snivellus!" Khi Snape đi đến trước mặt, Potter lên tiếng, bản thân hắn cũng cảm thấy bất ngờ.

Snape đứng lại, không khí ở hành lang trở nên yên tĩnh tới ngột ngạt. Sau đó cậu xoay người, tay phải gắt gao nắm lấy đũa phép chỉ về phía thiếu niên tóc đen, ánh mắt màu đen chỉ có hình bóng của đối phương.

"Không! Buông xuống!" Harry vội vã chạy tới, nhưng thần chú đã được bắn ra, chỉ có thể thay đổi hướng bay của nó.

James tới động đậy cũng không có, hắn chính là đứng ở đấy, tựa như một cái bia ngắm đã chuẩn bị bị ngắm bắn trúng. Hắn nhìn Snape, mở to mắt, trên mặt cơ hồ không có biểu tình gì, không kinh ngạc, không mờ mịt, đơn giản chỉ là chuyên chú. Sau đó, cơn đau đớn truyền tới não, kéo suy nghĩ trở lại.

Mình nhất định là điên rồi, hắn nghĩ.

"Potter?" Harry cất bước tới bên cạnh James đang ngã ngồi trước mặt Snape. Snape chỉ là niệm thần chú tước vũ khí, vì Harry làm trật đường bay nên trúng cánh tay trái của James. Cứ theo lẽ thường mà nói, nhiều nhất thì cũng chỉ là bị đau một trận, lưu lại vết bầm tím mà thôi. Nhưng chỉ trong một giây đó, một nỗi sợ hãi nhanh chóng trỗi dậy trong lòng Harry — hắn đã thấy qua rất nhiều câu thần chú chết chóc, mà người đó lại đích thực là cha hắn.

Harry kéo tay áo bên trái của cha mình, chỗ đấy sưng lên bất thường, còn mang theo màu tím của hiện tượng tụ máu.

"Cái này không phải là thương tích do vừa nãy tạo thành." Thần chú tước vũ khí sẽ không gây ra thương tổn như thế này.

"Đó là buổi sáng bị Bludger va vào." James dựa vào tường, vô lực nói.

"Trò tới phòng y tế đi." Thần chú tước vũ khí, lại thêm cả thương tích do Bludger tạo nên khiến chỗ sưng càng lớn hơn, thậm chí, nhìn màu sắc, có thể còn gây ra vài ảnh hưởng xấu khác. Harry nhất thời không biết nên xử lý ra sao.

"Không có gì nghiêm trọng!" James còn muốn tránh tay mình ra, kết quả lại làm cho bản thân đau tới không thốt nên lời.

"Tới phòng y tế ngay." Harry nắm lấy phía bên tay phải không bị thương của James, kéo hắn đứng lên.

"Em nói là không có việc gì mà!" James cố gắng giãy ra, nhưng chính là âm thanh lại mang theo sự đau đớn, vặn vẹo.

"Cho trò chọn: chính mình tự đi, hoặc là ta ôm trò đi!" Harry hung hăng trừng mắt nhìn ông bố của y, ném ra một câu trả lời cường ngạnh.

James đột nhiên không dám nói gì, có lẽ bị hình ảnh vị giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ôm bản thân dọa sợ. Hắn lướt qua bả vai của Harry, thấy Snape còn đang ngơ ngác đứng ở nơi đó, tóc che hơn phân nửa khuôn mặt cậu, nhìn không thấy ánh mắt của cậu, cũng nhìn không ra biểu tình của cậu.

Sau đó, James tùy ý để Harry dẫn hắn một đường đi tới chỗ phòng y tế.

Trước lúc đến phòng y tế, James Potter có lẽ có một ngàn, một vạn cái không muốn, nhưng khi hắn nằm xuống chiếc giường màu trắng sạch sẽ ở phòng y tế, thì hắn lại không không muốn rời đi. Hắn nhắm mắt lại, cảm giác có ai đó kéo cao tay áo mình, kiểm tra cánh tay của hắn, nhưng rồi đột nhiên, mấy cái này lại tựa hồ không liên quan tới hắn, như thể cánh tay kia không phải là của hắn.

Snape ngậm cái bánh kẹp, tay vẩy vẩy nước, đi vào Phòng Yêu Cầu.

Snape đầy mồ hôi lạnh đang rời khỏi Phòng Yêu Cầu.

Mather đi ra từ phía sau Snape.

Snape đi qua hắn.

Snape dừng lại, tựa như thời gian dừng lại.

Snape quay lại, giống như thế giới đảo lộn.

Snape giơ đũa phép, ánh sáng màu trắng bao phủ hết tất thẩy.

Một màn vừa rồi cứ tự động tái diễn lại trước mắt, cuối cùng hiện lên một đôi mắt màu đen trên màn ảnh màu trắng — chúng đen kịt, có thể thấy được oán hận trong ánh mắt của nó. Cặp mắt kia không ngừng phòng đại, lại phóng đại, hắn nhìn thấy trong ánh mắt đó chính là hình ảnh của chính bản thân mình.

Mình nhất định bị điên rồi! Mình nhất định bị điên rồi! Mình nhất định bị điên rồi! Mình nhất định bị điên rồi! Mình nhất định bị điên rồi!

Cánh tay phải còn nguyên vẹn của hắn che lấy đôi mắt, James Potter chỉ cảm thấy một hồi mỏi mệt, mà tâm không hiểu tại sao lại đau đớn vậy.

Lúc tỉnh lại, thì trời đã tối rồi. Nhìn cái trần cao cao của phòng y tế, James chớp chớp mắt rồi nhớ lại, hiện tại mình đang ở đâu. Ngay sau đó là cơn đói bụng ập tới, khiến bao tử của hắn một trận khó chịu.

Hắn bỏ lỡ cơm tối, bữa trưa cũng không ăn nhiều, hơn nữa nhìn xem trong phòng toàn một màu đen thui thế này, phỏng chừng là bác sĩ cũng đã ngủ rồi, chắc là đã quá nửa đêm, không đói mới là lạ.

Đói quá...

Đói tới mức chả còn sức lực để suy nghĩ nữa.

Cái thời điểm này rồi chắc là lũ gia tinh cũng ngủ rồi, trong phòng bếp chắc chả còn gì.

Ai! Đói quá đi...

Đói tới mức nghe thấy được cả cái bụng rỗng kêu vang rồi.

Hở? Từ từ...

Đây đâu phải là âm thanh của bao tử đâu.

James nín thở, cố dỏng tai lên, cố gắng nghe. Quả nhiên là nghe được một âm thanh khác lạ, là tiếng bước chân rất nhẹ. Chẳng nhẽ là Filch đang đi tuần đêm? Thật đúng là đáng ghét, một tên xấu xí, ghê tởm! Còn cái con mèo của lão nữa. Nhóm đạo tặc từng trêu qua lão ta cùng con mèo của lão, gây cho lão đủ mọi phiền toái, bắt cóc con mèo của lão rồi thực nghiệm với các loại kẹo tinh quái. Nghĩ tới việc này, James lại không nhịn được mà giương lên một nụ cười đắc ý.

Mà lúc này, cửa phòng y tế mở ra, người nọ đi tới.

James trở nên căng thẳng, nhìn về phía cánh cửa, nhưng lại nhìn không tới — ánh sáng không có, mà kính mắt cũng không nốt. Người kia sau khi dừng lại một chút, thì đi tới bên cạnh hắn. James đưa tay xuống dưới chăn mò mẫm tìm đũa phép. Ban sáng, hắn chưa kịp thay đồng phục liền ngủ luôn, cô y tá chỉ lấy kính mắt khỏi mắt hắn rồi phủ chăn lên. Cho nên, đũa phép vẫn còn ở trong áo choàng của hắn, đây rồi, hắn tìm thấy, liền rút ra, nắm chặt trong tay.

James cũng không có phí tâm tư để đoán xem người kia là ai, bởi vì bị cái đói tra tấn, hơn nữa lại bị cận thị nên chỉ có thể tập trung vào âm thanh đang tới gần của người kia. Thân thể bởi vì không nắm rõ mà trở nên khẩn trương, tim cũng vì vậy mà đập nhanh hơn.

Rốt cuộc, thân ảnh kia cũng đã tới đầu giường của James, dừng lại —

"Lumos Maxima*!" James bật dậy, chĩa đũa phép về phía người nọ.

*Lumos: phát sáng. Ở trong bản dịch này thì mình không biết cái này là Lumos (phát sáng) hay là Lumos Maxima (Phát sáng cực đại). Nhưng thôi, cứ cho vế sau đi :D

Dưới ánh sáng chói gắt, gương mặt xanh xao lập tức nghiêng qua như phản xạ có điều kiện, gương mặt ẩn sau mái tóc đen dài.

Snape! Tuy rằng không đeo kính, thế nhưng James có thể nhận ra đó là ai, đồng thời cũng ngạc nhiên tới không nói nên lời.

Snape nắm lấy đầu ánh sáng của đũa phép James, ánh sáng mới không còn chói mắt nữa.

James vẫn còn bị một mảng mờ mịt vây quanh, nhưng vẫn trước tiên tắt bỏ thần chú phát quang, rồi niệm thần chú yên lặng*, để tránh đánh thức bác sĩ. Sau khi làm xong, mới yên tâm lớn tiếng hỏi, hay đúng hơn là thét lên đầy hoảng sợ: "Mày tới đây làm gì chứ? Snape!"

*Quietus: thần chú tạo yên lặng

Snape trầm mặc một hồi lâu, James lại nhìn không thấy biểu tình của cậu, tâm tình lại càng trở nên khẩn trương — hắn muốn có ánh sáng, hắn muốn có mắt kính của hắn.

"Tao đến để trả lại mày cái áo choàng." Nói xong, cậu liền ném chiếc áo choàng đội Quidditch của Gryffidor vào người hắn.

James sửng sốt một hồi rồi mới nhớ tới đó là gì, buột miệng hỏi: "Mày làm thế nào mà biết đó là tao?", ngay lập tức liền vô cùng hối hận cái hành vi chưa đánh đã khai của mình.

"Bởi vì cái áo choàng này bị nhiễm mùi thối của cái tính kiêu ngạo, hết sức ngu ngốc, ngớ ngẩn của mày." Snape hừ lạnh.

"Cho nên nửa đêm canh ba mới chạy tới cạnh giường của tao?"

"Thực có lỗi, Potter. Tao không có khả năng không biết xấu hổ mà ngay trước đám đông đem áo choàng trả cho mày, hơn nữa còn hướng mày nói cảm ơn, làm cho cả Hogwarts này biết thánh nhân Potter tốt bụng bao nhiêu." Cậu tiếp tục châm chọc.

"Nếu đã ghét như vậy, sao còn không ném đi?"

Trầm mặc trong chốc lát, ước chừng qua bốn, năm giây gì đó, Snape lạnh lùng trả lời: "Ừ, ý kiến hay, lần sau sao sẽ làm như vậy."

"Ha? Nói như mày, thì căn bản là mày chưa từng có ý định ném đi à?"

"Tao lại đang nghĩ tới một vấn đề khác, Potter."

"Cái gì?" James quên cả đói khát, nhưng vì khát nước, nên yết hầu khô muốn chết.

"Tại sao mày lại đem áo choàng đắp cho tao?"

Lúc này đến phiên James trầm mặc, bởi vì chính hắn cũng không hiểu tại sao.

"Chẳng lẽ nói là mày rốt cuộc phát hiện là thằng khốn Slytherin tóc đầy dầu chẳng qua chỉ là một tên nhóc tội nghiệp sao? Chẳng lẽ cuối cùng mày cũng biết tên Slytherin ngu xuẩn, xấu xí đó chỉ đáng bị sỉ nhục và thương hại thôi? Lẽ nào mày cũng đã minh bạch rằng cái con mọt sách bẩn thỉu Slytherin kia căn bản còn không đủ tư cách để trở thành đối thủ ngang hàng với mày? Đúng vậy, Snivellus là một loại động vật hạ cấp thật nghèo hèn, nhu nhược, bị người khi dễ, nhỏ bé, không đáng nhắc tới đấy! Có phải không? Mà mày, Potter, mày là niềm tự hào của Gryffindor, thậm chí là cả Hogwarts này, thủ lĩnh nam sinh, là vận động viên Quidditch kỳ tài trăm năm khó gặp. Anh tuấn, tiêu sái, tùy tiện hất hất tóc là có thể làm cả nhóm nữ sinh mê mệt. Mày không cần nỗ lực học tập, bởi vì trí thức trong những cuốn sách đó đối với mày mà nói quá mức đơn giản, chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể dễ dàng đạt được điểm cao. Giáo sư tín nhiệm mày, bạn học yêu mến mày, mày là vua của cái trường Hogwarts này, cao cao tại thượng, bán tống bán tháo sự thương hại của mày."

Lúc Snape còn đang thao thao bất tuyệt, James không thể nào nhúc nhích, dường như cả hô hấp cũng không thể. Hắn không rõ vì cái gì mà Snape lại có suy nghĩ khủng khϊếp như vậy, trong lòng hắn có một âm thanh đang lớn tiếng quát tháo: Không phải đâu! Không phải đâu! Không phải đâu! Không phải đâu! Không phải đâu! Không phải đâu! Hắn muốn phản bác lại cậu, hắn muốn cậu câm miệng, hắn muốn cậu buông tha cái suy nghĩ này, thế nhưng hắn lại không thể tìm được tiếng nói của mình, cổ họng như bị chặn lại, cái gì cũng không thể nói được.

Rốt cục, Snape cũng nói xong. Trong bóng đêm, tiếng hít thở của cậu thật rõ ràng. James tìm lại được chính mình, hắn cử động, ch đứng dậy, bằng cảm giác nắm lấy cổ áo của Snape, một phát kéo xuống phía dưới. Snape bị mất thăng bằng, liền ngã dúi vào trong lòng hắn, hắn chạm tới mặt của cậu, nâng lên rồi ấn nụ hôn xuống.

Giữa cái mυ"ŧ nhẹ nhàng là một sự yên lặng chết chóc.

Sau khoảng ba giây, Snape đẩy James ra, chạy trối chết khỏi phòng y tế. Lại qua ba giây nữa, khi chỉ còn một mình mình ở trong trạm xá, James mới ý thức được chính mình vừa làm cái gì.

Hắn trở mình một cái, điên cuồng đập đầu vào gối.

Đúng vậy, hắn điên thật rồi! Không còn hoài nghi gì nữa.

Sau một trận đập đầu vào gối, James mệt mỏi nằm trên giường, đầu lưỡi liếʍ liếʍ qua môi của bản thân, đầu óc chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu:

Mình lại càng đói hơn rồi...

___________________________

Quả là thiên tài mà, một hành động hơn ngàn lời nói. Bác James thiệt đáng nể.