Chương 5

Edit: Ka Chan

Beta: Pyo

Sáng sớm, một con gà trống to chừng một bàn tay người xuất hiện ở đầu giường của Harry, rung rung bộ lông sáng chói của mình, ngẩng đầu, bắt đầu xướng lên bài ca của trường Hogwart, khiến cho nhất thời cả phòng toàn là tiếng gà gáy om sòm...

"Đáng chết!" Harry lấy chăn trùm lên quá đầu, quát:" Đừng hát nữa, ta dậy rồi!"

Chẳng qua con gà trống kia cũng không có nghe thấy lời y nói, vẫn tiếp tục hát rất hăng say. Harry lúc này nửa tỉnh nửa mê, liền bắt con gà kia ném vào tường. Nhưng hiển nhiên là cái con gà kia vừa ngoan cố vừa ương ngạnh, chỉ khi đương sự tỉnh hoàn toàn, nó mới có thể câm miệng.

Harry hận con gà trống này tới nghiến răng, nhưng mà nếu không có nó, y lại không tài nào rời giường đúng giờ để đi Đại Sảnh Đường ăn cơm với lên lớp.

"Được rồi, được rồi. Ta dậy rồi đây!" Harry bịt hai lỗ tai lại, nhảy dựng lên, chạy ào vào phòng tắm rồi đóng cửa lại. Sau khi hít sâu một hơi, đánh răng, rửa mặt, đeo kính sát tròng, chải chuốt đầu tóc gọn gàng.

Hôm nay làm nay là ngày 3 tháng 9, Harry bắt đầu buổi dạy học thứ ba, thế nhưng khi đứng ở bục giảng, y vẫn khẩn trương như cũ. Hơn nữa, y rốt cục cũng cảm nhận được việc làm giáo viên có bao nhiêu vất vả. Hogwart có 7 khối, 4 học viện, năm 1 tới năm 5 thì hai học viện học chung một nơi, còn năm 6 và 7 thì sẽ học thêm một lớp nâng cao nữa. Tổng lại, y có tới mười hai tiết dạy học, trong đó có không ít môn phải dạy hai tiết liên tục. Thậm chí còn phải chịu đối xử bất công, khi mà bản thân mình thì phải đứng, còn học sinh lại được ngồi. Y hiện tại bắt đầu lý giải được vì cái gì mà Snape lại hận tên học trò của hắn như vậy rồi...

Còn thảm hại hơn chính là Harry hôm nay phải đối mặt với một tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, chương trình ôn thi N.E.W.T. Nói cách khác, y phải đi dạy học cho cha mẹ cùng thầy giáo tương lai của mình. Y không quá tự tin, bởi y rất rõ ràng những người này có bao nhiêu tài giỏi. Chỉ một sai lầm nhỏ cũng trở thành cơ hội bị chế giễu rồi.

Harry luôn luôn không có khả năng chống cự với lời châm biếm của Snape, mấy câu nói rườm rà đó luôn dễ dàng kí©h thí©ɧ thần kinh của y. Năm thứ nhất thì là khó chịu, sau đó càng lúc càng phát triển lên, biến thành phẫn nộ, sau đó thì là ngang nhiên đối đầu với Snape. Này thực sự rất kì quái, bởi sự trào phúng của Malfoy cũng không ảnh hưởng tới y nhiều như vậy.

Được rồi, Harry nhìn vào gương tự lẩm nhẩm mà nói với chính mình, vô luận như thế nào, hôm nay là thứ sáu rồi, cho dù có sai sót gì thì nhà ngươi vẫn còn cả cuối tuần để xử lí những thứ mà nhà ngươi hối hận, xấu hổ, bất lực hoặc mấy thứ khác nữa.

Đi ra khỏi phòng tắm, con gà trống đã ngừng việc hát hò bằng tiếng gáy của mình. Harry sắp xếp lại bài soạn và giấy bút, liền sau đó mang sách vở đi tới Đại Sảnh Đường.

Bên bàn của Gryffindor, nhóm Đạo Tặc đã đông đủ cả, trừ Remus ra thì cả đám còn lại vẫn đang buồn ngủ. Mà Slytherin bên kia, Snape vẫn còn chưa tới. Harry chú ý là ngày thứ ba sau khai giảng, Snape mỗi ngày đều thức dậy muộn, chỉ đơn giản chạy ào vào trong Đại Sảnh Đường, tùy tiện cắn vài miếng sandwich rồi đi học. Điều đó và ấn tượng của Harry về Snape - người luôn luôn thong dong và bình tĩnh có một sự khác biệt không nhỏ. Chẳng qua, phát hiện này làm y thấy rất lý thú.

Vừa mới nhắc tới, Snape đã xuất hiện và bước nhanh vào đại sảnh, thẳng một đường đi tới bàn của Slytherin. Hôm nay coi như là tới sớm, Harry hơi nhếch khóe miệng, cúi đầu quyết định giải quyết nốt món cháo yến mạch của y.

Y vừa cười, James Potter liền cảm thấy buồn nôn, cảm thấy trong bụng nhộn nhạo một trận, mùi vị của nước bí rợ trộn lẫn với vị chua lan tràn trong cổ họng. Người nọ nhất định là một tên biếи ŧɦái, James nghĩ vậy.

Tuy rằng hắn đáp ứng vị giáo sư Mather mới tới kia việc viết báo cáo quan sát tên Snivellus chết tiệt kia, nhưng sự thật thì, hắn mấy ngày nay lại đi quan sát cái tên giáo sư biếи ŧɦái này. Ba ngày nay, mỗi ngày hắn lại thấy y ngồi trên bàn ăn của giáo sư, nhìn tên Snivellus kia rồi cứ thế mà cười ngây ngô - tuy chỉ là nụ cười mỉm, nhưng cũng không chạy thoát khỏi ánh mắt của hắn.

Vậy mà lại có người có thể lộ ra được loại cười ngớ ngẩn này đối với tên Snivellus mũi thò lò đầy dầu mỡ đáng ghê tởm kia, thế mà Lily lại còn nói, bộ dạng của mình cùng y có vài phần tương tự! Thực là ghê tởm mà!

Đương nhiên, này không phải chỉ mỗi cười ngu. Có đôi khi kẻ kia còn đối với Snivellus mà lộ biểu tình thâm trầm, tựa hồ suy nghĩ vấn đề gì đó rất thâm sâu. A! Biếи ŧɦái! Người nọ nhất định là biếи ŧɦái! Mà hiện tại, hắn lại sắp phải học cái tiết học của tên biếи ŧɦái kia. Tốt lắm, hắn đây muốn xem xem cái tên biếи ŧɦái này dạy gì cho bọn hắn.

Không hề nghi ngờ, nếu như y không phải là một vị giáo sư có học vấn và tài năng thật sự, nhất định James Potter sẽ cho y đẹp mặt!

Nghĩ như vậy, James liền cùng các bạn của mình đi tới phòng học của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

"James, khí sắc cậu có vẻ không tốt lắm. Còn đang tức tên Mather kia sao?" Sirius ngồi bên cạnh hắn, từ trong cặp lấy ra giấy bút, để trên mặt bàn.

James nói cho các bạn của mình rằng, Mather không cho hắn tìm Snape sinh sự, nếu không liền hủy bỏ tư cách tham gia Quidditch của hắn. Nhưng hắn giấu vụ "báo cáo quan sát Snape", bởi việc này quá mất mặt đi.

"Chẳng lẽ không được tức giận?" Hắn lãnh đạm trả lời.

"Đương nhiên là nên, có lẽ chúng ta phải cho hắn xem, chúng ta không phải là người dễ bị bắt nạt." Sirius mỉm cười một cách tinh nghịch.

"Đừng dính vào, Sirius!" Remus ngồi ở phía sau hai người, lấy sách vở đập nhẹ lên đầu của Sirius.

"Lo lắng cái gì? Dù sao hắn cũng chỉ có thể phát ngốc ở đây một năm, tựa như mấy tên ngốc trước kia vậy!" Gia tộc Black sản sinh toàn tuấn nam mỹ nữ, Sirius ở điểm này lại càng hơn người, khóe miệng chỉ cần lơ đãng nhếch lên cũng đủ mê hoặc lòng người. "Ngươi nói phải không, James?" Hắn chuyển qua Potter.

James Potter không có trả lời Sirius, hắn đang giương mắt nhìn theo Snape – cậu bé âm u với làn da tái nhợt, từ cửa đi vào. Hắn nhìn cậu từ cửa rồi đi tới góc cuối cùng của phòng học, ngồi xuống, lấy sách vở, mở ra xem.

"Thật muốn đạp cho tên đó một cước, phải không?" Sirius ghé tai James cười khẽ.

"Phải xử người này trước." James thu hồi tầm mắt của mình, chuyển hướng nhìn theo vị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đang hướng tới bục giảng đi tới: "Đúng, trước tiên phải đối phó người này."

"Nói đúng!" Sirius khoanh hai tay lại, tự tin tràn đầy, chuông vào lớp bắt đầu điểm.

"Ta biết, mỗi một học sinh ngồi tại lớp học ôn thi N.E.W.T môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám này đều là những người ưu tú. Hơn nữa còn một điều làm ta lo lắng chính là trong 5 năm vừa qua, tại môn học này, các trò đã thay đổi tới 5 vị giáo sư. Trong tình huống hỗn loạn này các trò vẫn vượt qua cuộc thi O.W.L quả thật là một việc không dễ dàng. Cho nên, ta không hề nghi ngờ tư chất của các trò. Nhưng mà ta phải nói trước, chương trình nâng cao này khó hơn rất nhiều so với chương trình học trước kia, không cần vọng tưởng có thể dựa vào bản thân mình thông minh này nọ để lấy được thành tích."

Harry đảo qua Sirius Black, cho người kia một ánh mắt âm lãnh. Này rất là kỳ quái, khi y tiến tới bục giảng, nhìn thấy khuôn mặt của Sirius đang cười cợt nhả, y lại hoàn toàn không có cảm giác khẩn trương, mà còn cảm thấy có chút phẫn nộ. Như thể, người mà Harry gặp lại không phải là vị cha nuôi thân yêu lúc còn trẻ, mà là một tên học trò đang tỏ vẻ khinh thường với lớp học của y, một tên học trò tự cho mình là đúng. Trong lúc hoảng hốt, trong đầu Harry chợt nhớ tới năm học thứ sáu của mình, khi đó tại buổi học đầu tiên của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Snape đã nói chính là những lời này. Vì thế trong chốc lát, y đã buông tha cho lời giới thiệu đầy khiêm tốn cùng hữu hảo đã chuẩn bị lúc trước, nói ra những lời mà Snape nói trước đây.

"Nghệ thuật hắc ám rất đa dạng." Ặc, Harry không nhớ rõ mấy cái hình dung hoa lệ của Snape, "Chiến đấu với nó tựa như là đang chiến đấu cùng con quái vật Hydra nhiều đầu, cứ chặt một đầu, lại có một đầu mới mọc lên. Mà so với đầu trước, thì đầu sau lại càng hung ác, càng xảo quyệt hơn!"

Harry chuyển động đôi mắt, tầm nhìn di chuyển khắp phòng học, còn tất cả học sinh đều nhìn chăm chú vào y, trong ánh mắt chúng là sự hoảng sợ, cũng có chút say mê. Chỉ có hai người ngoại lệ: Black mang biểu tình khinh thường, mà Potter chính là trong mắt đang ngưng tụ tức giận - giống hệt như Harry trước đây.

Ta trước đây vẫn nhìn Snape như vậy sao? Harry nghĩ thân thể mình có chút run lên, tuy không ai thấy được, nhưng mà y biết rằng bản thân y đang run lên.

Harry hít một hơi, ổn định cảm xúc của bản thân.

"Tốt lắm, chúng ta đầu tiên phải luyện tập thần chú không lời. Có ai biết ưu điểm của thần chú không lời không?" Sao mà ngay cả vấn đề để hỏi cũng giống với Snape chứ? Harry ở trong lòng thầm thở một hơi thật dài.

"Cái này còn không rõ ràng sao, giáo sư Mather? Ta không nói ra, đối phương cũng không biết ta sẽ dùng tới thần chú gì, ta đương nhiên chiếm được ưu thế." James giống như lúc trước, giương mắt mà nhìn thầy giáo của hắn, khẩu khí lười nhác, hắn thậm chí còn không thèm giơ tay. Ở dưới có người bắt đầu cười trộm.

"Cậu Potter, không ai dạy cậu là khi trả lời một vấn đề, trước tiên phải giơ tay, hơn nữa còn phải đợi giáo viên đồng ý mới có thể nói sao?" Harry nhíu màu, y nhớ tới Potter tại năm thứ năm đã luyện tập thành công thần chú không lời "Levicorpus"*, đem Snape treo ngược lên.

* Levicorpus: thần chú làm treo ngược một người lên không trung

"Như vậy, không có ai nói cho thầy biết, học sinh trả lời đúng là được cộng điểm sao?"

Tiếng cười càng trở nên rõ ràng.

Tốt lắm, người ta đều nói ta và cha ta rất giống nhau, nên cũng thật hiển nhiên, cái điểm khiến người khác cảm thấy chán ghét, cả hai cha con cũng thật giống nhau.

"Không lễ phép với bề trên, Gryffindor trừ 10 điểm." Harry dời ánh mắt sang nơi khác. "Hiện tại, các trò chia thành các tổ hai người. Một người niệm ác chú, nhưng không được nói ra tiếng. Người còn lại thì niệm chú đẩy lùi ác chú kia, cũng không được niệm thành tiếng. Bắt đầu đi."

Thẳng cho tới khi các học sinh chia tổ, Harry mới nhớ ra, mình nãy giờ còn chưa nói tới những điều cần chú ý đối với thần chú không lời.

"Giáo sư!" Lần này, Potter giơ tay lên, chẳng qua hắn không có đợi Harry trả lời, "Snape không có bạn chung tổ, em muốn xin cùng một tổ với hắn, như vậy cũng có thể thể hiện được tình hữu nghị giữa các nhà nhe."

Trong phòng học, một trận cười vang nổi lên.

Harry biết hắn muốn làm gì, bình thường không thể ra tay với Snape, cho nên muốn dựa vào thời gian lên lớp, quang minh chính đại mà đối phó với cậu. Có là thằng ngu mới đi đồng ý. Y thật muốn nói: Không! Cậu Potter, đối thủ của trò là ta, để ta giáo huấn trò một trận nào. Nhưng mà ——

"Một khi Potter đã nhiệt tình như vậy, em cũng cam tâm tình nguyện mà phụng bồi." Snape đứng lên, trong tay cầm đũa phép.

Vì thế Harry tới một chữ cũng không nói nên lời, chỉ có thể nhìn Potter đi về phía Snape.

"Giáo sư Mather, hiện tại chỉ có mình em, không bằng thầy giúp em luyện tập." Sirius cũng đứng lên, tay phải cầm đũa phép nhẹ nhàng đánh lên lòng bàn tay trái.

Harry đi xuống bục giảng, "Như vậy, được..."

Giây tiếp theo, ác chú của Sirius bay tới, Harry chỉ thấy trước mắt mình chợt lóe, sau đó Sirius bị một dòng khí đánh bay thẳng tắp ra ngoài, đυ.ng vào bức tường ở đằng sau, vẻ mặt đầy vẻ không tin được.

"Ta muốn nói, kỳ thật đối phương không biết trò dùng thần chú gì, cũng không phải là chuyện tốt. Nếu như vừa nãy trò có nói qua với ta, ta nhất định sẽ khống chế lực đạo của bản thân." Harry đi tới phía cuối phòng học. Thần chú không lời - bùa chú lá chắn*, nếu không phải là phản xạ có điều kiện, thì y - Harry Potter, đã sớm bị gϊếŧ chết không biết bao nhiêu lần rồi.

* Shield Charm: phiên bản truyền thống là Protego, còn có các phiên bản cao cấp hơn. Bùa chú này để giúp phản hồi lại, đánh lạc sang hướng khác hoặc làm biến mất những đòn tấn công pháp thuật và vật lí lên người/ vật được niệm chú.

Còn chưa đợi Harry đi tới cuối phòng học, một tiếng động to lại nổ ra, và tiếp đó có một người nhập đội với Sirius - James Potter.

"Sirius! James!" Remus cùng Pettigrew cùng vọt tới, cả hai người kia đều bị thương ở một bên tay, nhưng dù sao vẫn còn sống.

Bên kia, Snape đang đứng, trên tay cậu vẫn còn đang gắt gao nắm lấy cây đũa phép ở giữa không trung. Thần sắc của cậu trấn tĩnh, thở dốc rất thong thả, nhưng hiển nhiên là cậu cũng không nghĩ tới bản thân lại có thể đánh văng James Potter.

"Episkey*!" Lily đu tới, chữa khỏi vết thương của Potter - kỳ thật chỉ là bị tróc miếng da, chày xước chút đỉnh. Người bị thương nặng hơn là Sirius.

*thuật chữa lành.

"Tốt lắm, sử dụng rất thành thạo thần chú chữa lành vết thương, trò Evans. Gryffindor cộng 10 điểm." Harry vừa nói vừa huy động đũa phép, vết thương của Black cũng lập tức trở nên tốt hơn.

Sau đó thì đương nhiên, buổi học diễn ra phi thường thuận lợi, mà hai người kia cũng không dám nói thêm câu nào nữa.

_____________________________

Chương 5 rồi đó các bạn. Với những bạn nào chưa đọc được truyện của mình hồi ở trang web mới (đã mất vì 1 vài vấn đề) thì đây là chương cũ, nhưng với các bạn nhỡ mất trang đó thì đây là chương mới từ sau 4 chương cũ ở wp của mình :D

Pyo: xin lỗi các bạn, mình cứ tưởng chương này beta rồi nên up lên. Ai ngờ lại chưa, giờ mới update lại. Các bạn thông cảm nhé.