Chương 7

Edit: Ka Chan

Beta: Pyo

Buổi tối ngày chủ nhật, James Potter mang tới cho y bản Báo cáo về việc quan sát Snape. Không có điều gì ngoài ý muốn, ông bô của y đã vận dụng hết tất cả sức mạnh cho trí tưởng tượng vô cùng phong phú, đem mỗi một bộ vị trên người của Snape đều miêu tả thành hình tượng cực kì ghê tởm. Harry cứ như vậy mà cười suốt bản báo cáo, thẳng tới câu kết:

Em rất ghét cái ánh mắt mà cậu ta nhìn em, giống như trong mắt của cậu ta thì em chẳng qua chỉ là một hạt cát. Em rất ghét cái biểu tình chăm chú lúc nấu dược, giống như là trừ cái vạc nấu dược ra thì trên đời này chả còn cái gì khác vậy. Em rất ghét cái hình dáng gầy trơ xương tới không ra hình ra dạng của cậu ta, chẳng khác gì cái bộ xương cá cả.

Harry đem tấm da dê để lên mặt bàn, đứng dậy tự rót cho mình một ly Whiskey. Có lẽ vì quy tắc chiết xạ ánh sáng phức tạp trong vật lí, y cảm thấy ngón tay đang cầm ly của y hơi lóe lên, dường như trong suốt, nhìn thấy được cả chất lỏng đằng sau lớp thủy tinh. Harry trừng mắt nhìn, rồi lại nhìn, tất cả lại trở nên bình thường, ngón tay lại là ngón tay.

Bưng chiếc ly thủy tinh lên rồi đi hướng cửa sổ, ngẩng đầu lên là có thể thấy mặt trăng tròn khuyết mất non nửa, khiến y có một loại bất an trong lòng.

Ngày 8 tháng 9, thứ tư, đêm trăng tròn. Harry vẫn luôn quan tâm tới sự biến hóa về hình dạng của mặt trăng, tuy rằng y không biết làm như vậy thì có ý nghĩa gì. Snape dù sao cũng phải trải qua một trận tai ương về người sói đợt này, dù sao cũng phải để cho Potter cứu mạng cậu, y chỉ có thể nhìn mà thôi. Như thế còn không bằng việc không biết đang làm gì.

Lúc ăn sáng, Harry chú ý tới Snape có nhìn tới bàn của Gryffindor vài lần, Sirius cũng trừng lại bằng ánh mắt hung tợn. Vì thế, y nhịn không được liên tưởng tới có thể hay không chính là buổi tối hôm nay, dù sao thì những hiểu biết của y về thời gian trong câu nói "diễn ra ở năm thứ sáu" chỉ là một lời nói mơ hồ.

Tới bữa tối, Lupin không xuất hiện tại bàn ăn. Snape một mực giả vờ cắm cúi đầu vào việc ăn cơm, nhưng kỳ thật vẫn trộm nhìn tới bàn ăn Gryffindor vài lần. Harry lo lắng không biết có nên làm vài cái ma pháp trinh sát trên người Snape hay không, để dễ dàng biết được vị trí của cậu bất cứ lúc nào. Còn đang do dự thì Snape đã bỏ dĩa xuống, rời khỏi Đại Sảnh Đường. Không hề suy nghĩ, Harry liền bỏ dở luôn miếng bít tết đang ăn, đuổi theo.

Tháng chín tại Hogwarts, sau sáu giờ chiều, trời có chút ảm đạm, trăng tròn hẳn đã lên khỏi đường chân trời, chỉ là lúc này chưa nhìn thấy mà thôi. Snape đứng cách Cây Liễu Roi 50 mét, ánh mắt u ám như sắc trời hiện tại.

"Trò đang nhìn gì vậy? Trò Snape?" Harry khoanh tay trước ngực, bảo trì khoảng cách 3,4 mét với Snape.

"Cây Liễu Roi, thưa giáo sư." Snape quay đầu lại nhìn y, sự ngạc nhiên trong mắt dần chuyển thành nghi hoặc, rồi cuối cùng là phiền chán, "Cái này thật rõ ràng, không phải sao?" —— ánh mắt nhìn rõ ràng là nói, ngươi đần độn sao.

Harry thở dài, "Đúng, rõ ràng là thế. Cũng như cái Cây Liễu Roi này vô cùng nguy hiểm vậy." —— Vì bản thân mình, mau rời khỏi nơi này!

Snape nhìn y, như là tự hỏi trong chốc lát, cuối cùng kéo khóe miệng cười: "Cảm ơn giáo sư đã nhắc nhở, em rất rõ ràng những thứ trong trường học, cả nhứng thứ nguy hiểm. Em sẽ cẩn thận, thưa giáo sư" —— Đừng có chõ mũi vào chuyện của người khác, không cần thầy tới nói cho tôi biết cái gì nguy hiểm đâu!

Thật là đau đầu mà... hoặc là nói cảm thấy thất bại, Harry vĩnh viễn đều không rõ cái tên hỗn đản tóc đầy dầu này đang nghĩ cái gì, y hình như mãi mãi đều không có cách nào tiếp cận hắn, lý giải được hắn. Hắn luôn luôn dùng thái độ nhìn qua thì nho nhã và lễ phép nhưng thực chất thì lời nói lại đại biểu cho một loại ý tứ khác. Dùng những câu nói phức tạp như vậy, khiến mọi người không tài nào tiếp cận được lớp tường thành của hắn.

*cái này kiểu nói về toàn thể bác Snape già trẻ có hết nên xưng là hắn nhá.

"Được rồi." —— Tùy trò thôi. Harry cảm thấy vô lực, nhưng mà chí ít, thì để ta nói thêm câu nữa: "Ngày đó thực xin lỗi, cái chổi bay của ta không khống chế được, ta không phải là cố ý."

Ngoài dự kiến, Snape lại cười, khóe miệng hơi giơ lên một chút, yếu ớt và mong manh nhưng lại mang đến một sự rung động mãnh liệt. Snape cười, hơn nữa lại không phải là một nụ cười mang sự ác ý.

"Em biết là thầy không phải cố ý, giáo sư. Chẳng qua, xin lỗi cũng vô ích thôi. Thầy phải bồi thường cho em."

"Vậy trò muốn như thế nào?"

"Dạy em cưỡi chổi bay." Cậu nói, đôi mắt màu đen lóe lên một tia ánh sáng.

"Cưỡi chổi? Em là đang nói giỡn sao? Đó là chương trình học của năm nhất mà!"

"Đúng vậy. Chẳng qua là em không tham gia." Snape dạm bước vững vàng, thong thả tới gần Harry.

"Vì sao?"

"Bởi vì em bảo mẹ em gửi thư cho hiệu trưởng, nói rằng em có chứng sợ độ cao rất nghiêm trọng, không thể học bay được." Bước một bước.

"Vậy em không có?"

"Em không." Lại bước thêm một bước.

"Vì cái gì mà em lại muốn làm thế chứ?"

"Bởi vì em hiểu rất rõ, cái cảm giác bị thiên tài cười nhạo." Snape đi tới trước mặt của Harry, có chút khẽ ngẩng đầu, nhìn y bằng con mắt lạnh lẽo.

"Tại... tại sao..." Harry cảm thấy giọng mình khô khốc. Y nuốt nước bọt, thử lấy lại giọng của mình, "Thầy muốn hỏi rằng, vì sao muốn thầy dạy trò?"

"Bởi vì thầy là vị giáo sư duy nhất có thể đánh bay tên Black kia, mà đối với tên Potter kia cũng là cùng một thái độ như nhau." Cậu nhún vai, lùi một bước nhỏ về phía sau.

"Được rồi." Harry giơ tay cào cào mái tóc của mình. Snape lui về phía sau làm y lại một lần có thể hô hấp không khí trong lành ở cao nguyên Scotland vào ban đêm.

"Cảm ơn. Còn có, em hy vọng là thấy có thể tìm được một nơi luyện tập mà không bị người bắt gặp." Snape nhìn Harry, nở một nụ cười giả tạo cực kỳ vô sỉ.

"Không thành vấn đề. Phòng Yêu Cầu vì thế mà tồn tại mà." Y vô lực trả lời, tựa như đã ngửi thấy mùi bùn đất dưới hầm mộ.

*Chắc kiểu anh đang nghĩ anh đang chôn mình á

"Phòng Yêu Cầu? Đó là nơi nào?"

"Trò không biết?" Harry cảm thấy một lần nữa lại sống lại, "Trò ở Hogwarts đã năm năm mà còn không biết Phòng Yêu Cầu ư?" Y không kiềm nổi sự đắc ý trong giọng nói của mình.

"Là một giáo sự, em nghĩ công việc của thầy là giải đáp các nghi vấn cho học sinh, chứ không phải là khoe bản thân mình bác học tới mức nào, giáo sư Mather." Snape hí mắt.

Điều này làm cho Harry bật cười: "À, đúng vậy, trò Snape, trò nói đúng. Trò thấy đấy, tại hành lang của tầng bảy, có một tấm thảm treo tường có hình mấy tên Quỷ Khổng Lồ* đang múa, đó chính là lối vào của Phòng Yêu Cầu. Muốn vào phòng, trò phải có yêu cầu cấp thiết một nơi nào đó. Ví dụ, nếu như trò không ngừng nghĩ tới một nơi mà trò có thể tới để học bay, như vậy thì sẽ có một cánh cửa xuất hiện. Phía sau cánh cửa chính là nơi thích hợp để tập bay như trò muốn."

*Troll: là con quái vật to lớn nhưng óc thì như hạt dưa hấu, từng xuất hiện và tấn công Hermione trong tập 1 của Harry Potter

"Tầng bảy? Thầy xác định là mấy tên sư tử ngu xuẩn kia không biết chỗ này chứ?"

"Không, ta đoán là mấy trò ấy biết. Nhưng mà, không đáng ngại. Trừ phi mấy trò ấy cũng muốn tìm một nơi như vậy, bằng không, họ cũng sẽ chẳng tìm được chúng ta. Hơn nữa, ta tin tưởng là bọn họ nguyện ý bay ở sân bóng hơn, như thế mới có thể thu hút được nhiều lời khen ngợi."

Snape hoài nghi nhìn Harry, bất quá thì cậu cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

"Như vậy, sáng thứ bảy hàng tuần thì thế nào?"

"Không được, buổi sáng ta còn có việc, buổi chiều đi."

"Có việc? Đứng ở rìa sân bóng, xem Potter tập luyện ư?" Harry cười hỏi.

"Thật buồn cười." Snape khô khốc nói, biểu tình trên mặt giống như là bê tông đóng lại, "Chẳng qua nếu lúc đó em đang nhìn tên Potter kia, thì em sẽ không để cậu ta chạm vào dù là một sợi tóc của em!"

"Trò đang oán trách Potter vì trò ấy cứu trò sao?"

"Vậy thầy định bảo em phải có biểu hiện cảm kích sao?"

"Không, ta chỉ là nghĩ trò không cần phải hận trò ấy tới vậy." Lại càng không muốn bởi vì hắn mà hận ta.

"Giáo sư Mather, em nghĩ thầy đang hiểu lầm. Em hận cậu ta không phải vì cậu ta đã làm cái gì, mà là bởi vì hai người chúng em là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, trời sinh đã bài xích. Bất luận là cậu ta có làm việc gì đó cao thượng tới đâu, thì em vẫn hận cậu ta! Đồng dạng, bất luận em có cố trầm mặc trốn tránh thế nào, thì cậu ta cũng đều hận em. Nếu có cơ hội, em sẽ vô cùng vui vẻ mà cứu cậu ta —— đó là cảm giác xấu hổ mãnh liệt nhất."

Nói xong, Snape xoay người hướng tòa thành mà rảo bước đi về. Phía sau, mặt trăng tròn cực đại chiếu sáng một màu đồng cổ vắt ngang qua ngọn cây. Xa xa, truyền tới một tiếng tru của người sói.

Tại phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, Potter đang nằm trên một chiếc ghế sô pha, hai chân đặt trên bàn, trong tay đang cầm một trái Golden Snitch chơi đùa. Ánh mắt của hắn thì đang nhìn vào Lily Evans đang làm bài tập ở bàn khác, nhưng tinh thần thì lại đi vào cõi thần tiên.

Sirius Black chạy ào vào, vọt tới chỗ phòng sinh hoạt chung, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý: "Đoán xem tớ vừa nhìn thấy cái gì đi?"

Potter nhìn về phía Sirius, nhưng không nói gì. Giờ cơm tối, lúc Mather bám theo Snape khi cậu rời đi, hắn cũng không phải không nhìn thấy, nhưng cũng từ chối đề nghị đi rình xem của Sirius —— hắn không muốn làm chính mình cảm thấy buồn nôn.

Nhưng mà, kế hoạch làm bài tập ở phòng sinh hoạt chung lại không thành công, hắn cứ ngồi ngây như phỗng ở đó, lãng phí thời gian. Peter hỏi hắn có phải là vì lo lắng cho Remus không, hắn cũng chỉ lắc đầu.

"Mather cùng Snivellus đứng nói chuyện với nhau chỗ Cây Liễu Roi, nhìn thân mật khắng khít lắm đó!" Sirius nhào tới cái ghế sô pha James đang ngồi, tìm được một vị trí thoải mái, gác chân lên bàn giống James, đè lên tập giấy da dê trống không.

"Hai người họ nói gì?" James cố nén cảm giác buồn nôn lần nữa, ép hình ảnh hai người kia cùng một chỗ ở trong đầu ra.

"A, tớ không có nghe thấy, cậu cũng biết là tớ không dám lại gần quá mà. Nhưng mà, hình như về sau Snape có chút tức giận, nó thở phì phì mà rời đi."

Potter nhẹ thở ra, ngả về phía sau, dựa lưng lên sô pha: "Tớ dám khẳng định là cái ông Mather kia nhất định là đánh chủ ý lên người của Snivellus!"

"A, thôi đi!" Lily ngẩng đầu lên khỏi tấm da dê, "Potter, cậu chỉ là trong ngực cảm thấy ghét giáo sư Mather đã xử phạt cậu. Còn với Snape thì là bởi vì cậu ấy đã làm cho cậu xấu mặt trong giờ Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."

"Không phải đâu mà, Lily! Cậu phải nhìn cái ánh mắt buồn nôn của lão ấy khi nhìn Snape suốt ngày! Còn kém chảy nước miếng ra thôi!" James ngồi bật dậy.

"Cậu mới làm cho người ta buồn nôn ý!" Lily đứng phắt dậy, thu dọn đồ đạc của mình trên mặt bàn rồi chạy người chạy xộc vào phòng ngủ của mình.

"A, chết tiệt!" Potter thả người ra ghế đằng sau cái phịch.

"Bộ con gái đều mù hết rồi sao?" Sirius nhún nhún vai, nói.