Chương 10: Ảnh cũ dân quốc (3)

Sau đó hai người đối diện nhìn nhau, sợ tới mức nhảy dựng lên chạy đi ra ngoài, lưu cô ở trong phòng cười đến đau cả bụng.

Nhưng mà chính lúc cô đang vui sướиɠ lại không biết, trên lầu hai chân chính, thân thể cô nằm ở trên giường cũng gặp phải tình huống giống như bọn họ.

Cô lẳng lặng mà nằm, liền tiếng hít thở cũng không có, đột nhiên một cánh tay máu vặn vẹo từ gầm giường vươn ra, hướng vị trí cô tới gần, một cái đầu hư nát sức mẻ từ góc độ quỷ dị hướng về sau tai cô—— nhẹ nhàng thổi một hơi.

Mà cô hoàn toàn không biết gì cả, nhìn đến hai người bị chính mình doạ sợ tới mức chạy đi ra ngoài như chim cút, nội tâm còn có điểm phỉ nhổ chính mình, không có tiền đồ, một người trưởng thành 28 tuổi doạ mấy đứa nhóc này đó lớn nhất cũng bất quá 16 tuổi còn dọa ra cảm giác thành tựu. Nhưng ngẫm nghĩ lại, thật sự rất có cảm giác thành tựu a! Trách không được quỷ thích dọa người, kí©h thí©ɧ!

Cô đi theo phía sau bọn họ đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy chính là toà lầu 2 tầng mà ban ngày cô đã dạo qua vô số lần, bất quá hiện tại là phòng học và hành lang đều bình thường, trừ bỏ không có tro bụi phủ bên ngoài, nhìn từ phía trước giống nhau như đúc.

Hai đứa nhỏ bị dọa choáng váng mà vọt tới trong phòng học, ấp a ấp úng đối với người ngồi đối diện ở trên bục giảng kêu một tiếng tiên sinh, người nọ ngẩng đầu, trong nháy mắt kia phảng phất muôn vàn ngôi sao đều dừng ở đáy mắt anh ấy.

Đi theo hai người, cô phía sau cảm giác trái tim như là bị cái gì đánh trúng, thế nhưng không thở nổi.

Người được gọi là tiên sinh mặc một bộ trường bào xanh, giản dị mộc mạc, lại so với bất luận hoa phục mỹ sức nào cũng đều bắt mắt hơn, trên người anh tự mang một loại khí tràng vạn sự bất quá mây bay nước chảy, làm người không khỏi tưởng tới gần, tuấn mi tu mục, sơ lãng như tùng, ôn nhuận như ngọc, giơ tay nhấc chân đều mang phong thái riêng. Anh nhìn đến hai cái học sinh chạy vào giống như tận thế tới nơi, cũng bất quá chỉ nâng nâng đầu nhìn một thoáng liền trở lại trên sách: “Bộ dáng hoang mang rối loạn, đừng để hiệu trưởng nhìn thấy, nếu không ngài ấy sẽ nói một câu không ra thể thống gì, các em liền được đứng úp mặt vào tường cả ngày.”

Ông trời ơi!

28 năm chưa từng có cảm giác làm cô sắp mất đi lý trí như thế này, coi giống như kẻ si tình nâng mặt nhìn chằm chằm môi mỏng anh hé mở, thanh âm này, quá dụ người phạm tội, thanh tuyến nhạt nhẽo như phảng phất ở bên tai cô vang lên, có thể so với âm thanh của tự nhiên.

“Không phải, chúng em… Thư phòng… Vừa mới... Có quỷ!” Hai người lắp bắp nửa ngày rốt cuộc mới nói ra một câu nói hoàn chỉnh, sau đó ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ nghe xử lý.

“Quỷ?” Anh cười, cô phảng phất có thể nghe được thanh âm thế giới nở đầy hoa, “Các em ở thư phòng có thể gặp được cái quỷ gì? Nhan Như Ngọc?”

Thiếu niên cao cao biện giải nói: “Không phải a tiên sinh, thật sự có! Mới vừa rồi em cùng Văn Hàn đều nghe được, có một thanh âm nữ nhân, Văn Hàn còn cảm giác cô ấy đối với cổ cậu ta thổi khí!”

Thiếu niên mặt trẻ con, cũng chính là Văn Hàn phụ họa gật gật đầu, cậu ta nói: “Thật sự! Tiên sinh, kia không phải là nữ quỷ chuyên đi hút tinh khí nam nhân chứ? Cô ấy có phải hay không tìm tới em? Em bị cô ấy hút tinh khí có thể hay không sẽ chết a?” Rốt cuộc vẫn còn nhỏ, nói nói thế nhưng muốn khóc, mắt mèo ngập nước chợt lóe chợt lóe.

Cô trợn trắng mắt, anh bạn nhỏ thật là từ đâu lấy ra tự tin a, chưa đủ lông đủ cánh, cũng không nhìn xem thiếu nữ sát thủ kia, chỉ sát thương người từ 18 tuổi đến 80 tuổi, nào đến được phiên cậu a. Sau đó tiếp tục nhìn tiên sinh chảy nước miếng, chờ khi thắng hết cửa ải của trò chơi này nhất định phải đem poster của anh ấy dán đầy phòng ngủ! ( Tiền đồ là cái gì )

Tiên sinh lúc này nhíu nhíu mày, nói: “Là trò đùa dai của ai đi. Các em có phải hay không khi dễ Trạch Giai, em ấy vừa mới ở hành lang đυ.ng vào tôi, ủ rũ mà nói chưa hoàn thành bài tập. Bất quá, tôi khi nào cho các em bài tập?”

Hai người tức khắc ấp úng, từ cổ họng rặn ra mấy chữ; “Không phải, tiên sinh, cái này không phải trọng điểm… Ngài ý tứ là, là Trạch Giai cố ý trả thù chúng em?”

Tiên sinh cúi đầu dùng bút đỏ trong tay phê mấy chữ trên sách, chỉ nói: “Tôi không có ý đó. Đúng rồi, Thích Chi, gần nhất có ai mang bạn ngoài lớp đi qua thư phòng không?”

Thiếu niên cao cao, tức Thích Chi nghĩ nghĩ lắc đầu: “Thư phòng là bí mật của lớp chúng ta, mọi người đều biết, sẽ không mang người ngoài tới.” Theo sau mắt sắc cậu ta nhìn đến sách trong tay tiên sinh, đúng là quyển《 Đảng Cộng Sản tuyên ngôn 》cậu và Trạch Giai mới vừa đàm luận.

“Tiên sinh, ngài nói là phê bình mới trên quyển sách này sao? Chúng ta cũng thấy kỳ quái không biết là ai viết, quan điểm của hắn thực mới lạ, chẳng lẽ không phải người trong lớp chúng ta sao?”

“Tôi nhớ rõ bút tính của mọi người trong các em, không có một cái như vậy… Ân…” Tiên sinh tựa hồ buồn rầu hình dung.

“Xấu!” Lúc này Văn Hàn thăm dò nhìn thoáng qua, nói năng rất có khí phách phun ra một chữ.

Tiên sinh khụ một tiếng, cũng không có phản bác.

Cô có chút tò mò mà đi qua xem, sau đó cảm thấy xấu hổ vặn đầu —— này hiển nhiên là chữ viết của cô. Tuy rằng, cùng chữ mặt trên đối lập, có điểm thảm không nỡ nhìn, nhưng nếu chữ của cô đứng đơn độc vẫn có thể xem như không quá xấu được chưa! Cô trừng mắt nhìn Văn Hàn liếc mắt một cái, ở trong lòng ghi nhớ câu này của cậu ta.

“Trừ chữ viết ra, phê bình của bạn học này, góc độ thực mới mẻ độc đáo, luận cứ cũng đáng giá thưởng thức, mọi người nhưng thật ra có thể truyền đọc một phen. Chỉ là, không biết là vị bạn học nào…” Tiên sinh lại ngưng thần nghĩ nghĩ, vẫn là không có đáp án.

Lúc này, Văn Hàn chớp chớp mắt, lại nói ra câu kinh người: “Cái này, không phải là nữ quỷ viết đi?”