Chương 9: Ảnh cũ dân quốc (2)

Không chú ý một cái nhìn lại đã trễ thế này a, cô xoa xoa đôi mắt có chút chua xót, buông bút trong tay xuống, ngạc nhiên phát hiện chính mình cư nhiên một chút cũng không “Đói”, chỉ là thực tự nhiên mà cảm thấy buồn ngủ, cô ngáp một cái, không biết vì cái gì tự nhiên lại như vậy, liền đi tới một phòng bày mấy cái giường lớn chỉnh tề mà ban ngày cô đã đi vào —— cô phỏng đoán này hẳn là ký túc xá học sinh của bọn họ, sau đó tùy tiện tìm một cái giường nằm xuống.

Không bao lâu, cô liền chìm vào giấc ngủ thật sâu, sau đó nằm mơ.

Đây là một giấc mộng rất kỳ quái, cô không biết vì sao rõ ràng biết đây là cảnh trong mơ. Cô một người đi trên một con đường rất dài, con đường kia bốn phía bóng tối nối tiếp nhau, chỉ có mặt đường hơi hơi sáng lên ánh huỳnh quang đỏ sậm, nhìn kỹ tựa hồ không phải ánh huỳnh quang, mà là vô số mặt người thật nhỏ ở giữa không trung bụi bặm phập phềnh vặn vẹo, trong lòng cô tựa hồ cảm giác được có thứ gì đó không biết từ phương nào hấp dẫn cô, cũng không ngừng lại, chỉ là lập tức đi về phía trước, thẳng đến khi đi đến một cái ngã rẽ, dưới chân cô tách ra ba con đường phía trước giống nhau như đúc, nội tâm cô cảm ứng lời kêu gọi, không có do dự liền chọn con đường giữa, lại đi trong chốc lát, rốt cuộc cuối đường nhìn thấy một cái cửa gỗ đã từng quen biết xuất hiện, đẩy mở, trước mắt vạn đạo bạch quang chói mắt hiện lên làm cô mất đi ý thức.

—— “Thích Chi, nét mực màu lam trên cuốn《 Tuyên ngôn Đảng Cộng Sản 》trong thư phòng mới là cậu viết sao?”

“Không phải, có lẽ là Thấu Cẩn, cậu ta không phải mới khoe bút máy mực xanh được nhị thúc cậu ta mới mang về từ Đức sao.”

“Kỳ quái, tớ hỏi qua Thấu Cẩn, cậu ta cũng nói không phải.”

“Ai? Hai người các cậu nói cái gì đâu, tiên sinh nói hôm nay kiểm tra bài tập, làm xong chưa?”

“A!”

“Trạch Giai, cậu có phải hay không đã quên việc này?”

“Ai, cậu ấy như thế nào lại chạy? Quả nhiên là đã quên, ha ha, lừa cậu ta, tiên sinh du học từ Pháp trở về thay đổi, đối với chúng ta khi nào kiểm tra qua bài tập?”

“Văn Hàn cậu lừa cậu ta làm gì, câu ta chính là trí nhớ kém như vậy, chờ khi cậu ta nhớ được, lại tới đánh cho cậu một trận, tội gì phải làm vậy.”

—— là ai nha, bên lỗ tai cô ồn ào nhốn nháo không ngừng nghỉ. Khi cô tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, cơ thể như bị nghiền qua lại giống như bị nhét vào tường, có một loại tự đáy lòng không được tự nhiên.

Cô vừa mở mắt, nhìn đến bên cạnh ngồi hai thiếu niên mặc trường bào, không coi ai ra gì mà cười đùa, rõ ràng cô cách bọn họ gần trong gang tấc, đều có thể cảm nhận được hô hấp của bọn họ, bọn họ thế nhưng đối với cô nhìn như không thấy.

Cô cúi đầu nhìn nhìn chính mình, vẫn như cũ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh áo che thân, cô không bình thường như vậy cũng không khiến cho bọn họ chú ý, chính mình không phải là —— đã chết đi?! Nhưng mà, không có đạo lý a, trước đó đã xảy ra chuyện gì… Một con đường, cánh cửa gỗ kia, vạn trượng bạch quang, lại liên hệ thiếu niên mặc trang phục kiểu cũ —— chính mình không phải là linh hồn từ trong mộng trở lại quá khứ đi?

Hoặc là, chính mình vẫn là ở trong mộng? Cô đột nhiên nhéo chính mình một phen.

—— “Y!” Thật con mẹ nó đau! Không giống như là mộng a.

Một tiếng nói này lại làm cho hai thiếu niên hoảng sợ.

“Ân? Văn Hàn cậu nghe được không?” Trong đó cái đầu thiếu niên hơi cao mặt mày thanh tú nhìn mọi nơi xung quanh một phen, có chút nổi da gà hỏi thiếu niên mặt trẻ con ít tuổi hơn.

“A? Như thế nào, cậu đánh rắm?” Thiếu niên mặt trẻ con tựa hồ còn chưa có nẩy nở, làm bộ dáng bỡn cợt cũng mười phần vui vẻ, thời điểm đôi mắt mèo nheo lại làm người cảm thấy linh khí mười phần.

“Không phải, vừa mới… Có phải hay không có thanh âm nữ nhân a?” Thiếu niên cao cao nhược nhược mà trả lời, cũng không có tâm tình trêu ghẹo.

Cô đột nhiên hưng phấn, còn có người có thể nghe được, đó có phải hay không chứng minh chính mình chưa chết?

Thiếu niên mặt trẻ con nhướng mày đánh giá cậu một chút, đột nhiên một cái tát đánh vào giữa cái trán cậu thiếu niên cao cao: “Ha! Ác linh lui tán! Ha ha ha! Mệt cậu còn đọc chủ nghĩa duy vật lâu như vậy, cư nhiên còn mê tín quỷ thần, thư phòng hiện tại trừ bỏ hai chúng ta còn có ai a? Nữ quỷ? Mệt cậu nghĩ ra được. Nếu là tiên sinh nghe được, ngài ấy liền phạt cậu học thuộc chủ nghĩa Marx- Lenin.”

Cô xấu xa cười, thiếu niên, lời nói đừng nói quá vẹn toàn, chờ lát nữa tỷ tỷ sẽ dạy cậu biết cái gì kêu vả mặt tới quá nhanh tựa như gió lốc, sau đó đi lại gần, hướng về phía bên tai hắn từ từ mà thổi một ngụm khí lạnh.

“Kia tiên sinh cũng nói qua a, phạm vi khoa học có thể được biết là hữu hạn, trên thế giới này khoa học không thể giải thích sự tích thần bí có rất nhiều.” Thiếu niên cao cao phản bác, lại nhìn đến thiếu niên trước mặt, một đôi mắt mèo trợn tròn, sau đó cả người nhảy về phía trước trốn đến phía sau cậu.

“Thích… Thích Chi… Có cái gì! Đối với tớ thổi khí!”