Chương 27: Ảnh cũ dân quốc (20)

“Lúc ấy phụ thân dốc hết sức ngăn trở, hơn nữa tộc lão đảm bảo, thuận lợi sinh con ra giữa phản đối của tộc nhân, nhưng thần kỳ chính là sinh thần bát tự của con thế nhưng giống với lão tổ tông một phân không kém, có người nói con là lão tổ tông chuyển thế, tộc nhân đối với con căm thù lúc này mới biến mất. Tuy rằng nói Đồ gia chúng ta mười tám đời thiên sư thế gia, nhưng mười mấy đời trước đều khốn cùng, thất bại, không thể xưng là thế gia, cùng bọn bịp bợm giang hồ không có gì khác biệt, nếu không phải lão tổ tông thiên tư trác tuyệt, sợ là cả tộc đã đói chết cũng không chừng.” Đồ tộc trưởng nhìn con trai, sầu lo mà tiếp tục nói, “Xuôi gió xuôi nước nhiều năm như vậy, mọi người đều có thói quen sinh hoạt dưới sự vẻ vang của đạo sư đệ nhất tại Giang Nam, ai cũng không nghĩ lại trở về trước kia. Nhưng, phụ thân làm thiên sư, so với tất cả mọi người càng minh bạch đạo lý Thiên Đạo vô thường. Con giáng thế mười mấy năm, phụ thân cùng tộc lão cũng nhiều lần tham khảo di huấn của lão tổ tông, từ trước đến nay vẫn chưa có kết luận, cho đến mấy ngày trước Lục cô thế hệ người bói toán giỏi nhất hiện nay ngẫu nhiên bói được một quẻ, quẻ tượng tổng cộng tám chữ, một lần uống, một miếng ăn, đều là tiền định.”

Đồ Thiếu Khanh nhíu mày: “Quẻ này là nói, nên phát sinh sẽ phát sinh, cho nên mặc kệ con có học hay không học pháp thuật, gia tộc đều trốn không thoát trận đại nạn này phải không?”

“Phụ thân mấy ngày này ra ngoài, chính là đi tìm Lục cô trên núi Nga Mi giải quẻ. Lục cô cũng nói khá giống với ý tứ của con, chỉ có hơi khác một chút, bà ta nói, quẻ tượng nhìn như sơn cùng thủy tận, lại cũng không phải hoàn toàn không có cách, lúc sau huyền diệu khó giải thích mà cho ta một cây gậy như ý.” Vừa nói xong, ông từ phía sau móc ra một cây gậy như ý bằng đồng công nghệ kém, cho dù ném trên mặt đất cũng không ai muốn liếc mắt một cái, hơn nữa đồng màu xanh còn gỉ sét, làm Đồ Thiếu Khanh hoài nghi phụ thân có phải hay không bị người gạt.“Tổng cảm thấy… Nếu là tiền đồ Đồ gia chúng ta ký thác ở trên cái này… Ân… Sớm hay muộn cũng sẽ xong đời đi.” Đồ Thiếu Khanh tự nhận là uyển chuyển mà nuốt xuống hai chữ "rác rưởi" muốn nói, đổi thành một cái ân, “ Ây da!”
Đồ tộc trưởng dùng gậy như ý hung hăng mà gõ đầu cậu một chút, sau đó đem gậy như ý ném cho cậu: “Cầm, đừng đánh mất, phụ thân không phát hiện thứ này có cái gì đặc biệt, có lẽ chỉ có con có thể phát hiện.”

“Có cái gì đặc biệt… Này không phải đặc biệt rách nát sao?” Đồ Thiếu Khanh lầu bầu một câu, trước khi phụ thân giơ lên nắm tay lần nữa mà trốn nhanh.

Từ ngày đó cô và tiên sinh bắt đầu bên nhau, cô rốt cuộc chưa mơ thấy giấc mộng nào, cũng không có cơ hội nói chuyện cùng các thiếu niên hormone phân bố quá nhiều ngày thiên hướng xum xoe cô, không phải cô không trộm nghĩ, chỉ là tiên sinh luôn có thể kịp thời xuất hiện lúc cô đáp lời bọn họ lấy cớ có việc cướp cô đi, có thể tự xưng là dấm vương.

Cô hãm trong mối tình đầu vô pháp tự kềm chế, cũng không vì thế phiền não, ngược lại cảm thấy ngọt ngào, hai người nhão nhão dính dính hơn phân nửa tháng vẫn không cảm thấy ngán, quả thực vui đến quên cả trời đất. Thẳng đến một ngày, cô lật xem tờ báo chí mới nhìn đến đầu đề viết “Toà thị chính vì an toàn dân trong thành nghênh đón đội vệ quân ký kết hữu nghị”, sau khi tiên sinh nhìn thấy trầm mặc hồi lâu, ngày hôm sau cô phát hiện một phong thư được chuẩn bị gửi đi ở túi áo khoác của anh, địa chỉ viết báo thanh niên báo, cô luống cuống, vẫn luôn lừa gạt chính mình cảnh thái bình giả tạo, bình tĩnh của cô bị đánh vỡ, khiến cho cô không thể không trực diện sự thật tàn khốc.

—— mặc kệ cô nói như thế nào, tiên sinh bọn họ vẫn sẽ đi biểu tình thị uy phản đối ngày quân tiến vào chiếm giữ, sau đó… Bị đánh gục tại chỗ.

Đây là lịch sử, cô không có biện pháp thay đổi.

Cô biết, lúc quốc gia gặp nguy vong, nhi nữ tình trường là bé nhỏ nhất không đáng kể, cô rõ ràng biết, nhưng nội tâm vẫn nhịn không được cáu giận, tiên sinh biết rõ chính mình có khả năng gặp kết cục bi thương, nhưng vẫn làm ra quyết định như vậy… Anh ấy chẳng lẽ không nghĩ đến cô sao?!

Sau khi khóc lớn một hồi, cô vẫn đem phong thư thả lại túi tiên sinh.

Ngày này, vừa vặn là ngày cô ở thời không này tròn một tháng, cũng là kỷ niệm ngày thứ ba mươi cô và tiên sinh ở bên nhau. Đến đêm, cô trầm mặc cự tuyệt tiên sinh thân cận.

Khi mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy trần nhà lầu hai.