Chương 28: Ảnh cũ dân quốc (21)

Cô nhìn trần nhà thư phòng quen thuộc lại xa lạ, khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt.

Hẳn… Sẽ không còn được gặp lại anh ấy… Lần sau gặp gỡ, chính là người quỷ khác biệt… Chung quy người định không bằng trời định, cho dù trở lại quá khứ chấm dứt chiến tranh cũng sẽ không thay đổi a… Như vậy, năng lực xuyên qua thời không cũng chẳng còn có ý nghĩa?

Vốn dĩ đắm chìm trong thống khổ thất tình không thể tự kềm chế, cô xoay người một cái ngồi dậy, nghiêm túc tự hỏi một vấn đề đột nhiên nhảy vào trong đầu: Không đúng, cô nhất định là đã quên chi tiết gì đó tác giả có nhắc tới, cô ta không thể phụ trợ hết thảy, cũng không thể sáng tạo đồ vật, chỉ có thể lợi dụng đồ vật đã tồn tại ở thế giới tiến hành giả thiết thích hợp, một khi đã như vậy mượn việc xuyên qua thời không khẳng định là vì thúc đẩy tình tiết phát triển giả thiết. Nếu lịch sử không thể thay đổi, năng lực xuyên không sẽ mất đi ý nghĩa. A, không đúng, tác giả không có khả năng chỉ vì làʍ t̠ìиɦ với một nam nhân mà mất công như vậy.

Cái nữ nhân không có tiết tháo kia… “Phi! Mệt tôi còn khen cô chỉ số thông minh tăng, đảo mắt cô liền chơi thiểu năng trí tuệ! Dùng đầu óc đúng chỗ giùm!” Một giọng nói thuyết minh phẫn nộ vang lên, “Tôi sẽ không trực tiếp cho cô đáp án, nhưng tôi có thể nói cho cô biết ý nghĩ của cô không thật sự tệ, mặt khác còn có thể nhắc nhở cô một chút, ngẫm lại cô tiến vào trò chơi này mục đích là cái gì. A, không được, cửa ải này đã giúp cô quá nhiều rồi, lúc sau tôi sẽ không tái xuất hiện nữa, cô tự cầu nhiều phúc đi. Phải biết rằng, nữ chính cũng có thể đổi, nếu cô chết ở trong trò chơi, cũng chính là thật sự đã chết nha.”

“Đợi một lát! Cô đừng đi!” Cô nghe được một câu cuối cùng, đột nhiên luống cuống, truy hỏi tác giả, nhưng không còn nghe được lời đáp lại.

Chết trong trò chơi chính là thật sự đã chết ở thế giới thực? Nhưng mà, không đúng a, cô nhớ rõ ngày đầu tiên đi vào nơi này gặp được một nam nhân hư cấu hư hư thực thực có nói qua quy tắc sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, đây là át chủ bài lớn nhất của cô ở cái trò chơi này, vì vậy người có sức chiến đấu bằng không như cô mới không có sợ hãi lại dám ở nơi nơi cậy vào việc này mà làm. Cô ta hiện tại lại nói cô có thể thật sự sẽ chết? Cái giả thiết này không phải xung đột sao.

Từ từ, tạm thời không suy xét cái này, lầu hai tựa hồ không có gì nguy hiểm, trước hết suy nghĩ về câu nhắc nhở giấu đầu lòi đuôi kia của tác giả, mục đích của trò chơi… Còn không phải là vượt cửa ải sao? Cho nên phương pháp vượt qua cửa ải cùng năng lực xuyên qua thời không có quan hệ gì sao?

Mấy cửa ải trước đó cô như thế nào vượt qua? Thí dụ như, Tiêu Bạch là cùng cậu ta làʍ t̠ìиɦ mấy ngày mấy đêm thì mới vượt ải, tiểu quỷ thứ hai Tiêu bảo bối là trực tiếp bò vào trong bụng cô thì vượt ải, nếu xét giả định của hai BOSS này, Tiêu Bạch là thiếu thốn tình yêu có bệnh khao khát tiếp xúc da thịt, Tiêu bảo bối là khát vọng tử ©υиɠ ấm áp của mẹ. Nói như vậy, chỉ cần thỏa mãn nguyện vọng của BOSS là có thể vượt qua cửa ải rồi.

Nhưng hiện tại lại có một vấn đề đặt ở trước mắt cô… Tất cả 16 BOSS muốn cô thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ như thế nào a! Bọn họ nếu tất cả đều muốn thao cô, chẳng phải cô đang sống sờ sờ sẽ phải chết ở trên giường!

Lúc này cô đột nhiên lĩnh ngộ được hàm nghĩa câu nói cuối cùng của tác giả—— nếu như bị thao chết, cũng chính là thật sự đã chết. Cái người mẹ kế tự xưng mẹ ruột kia khẳng định sẽ không chút do dự dùng đứa con gái khác tới thay thế vị trí của cô, ngay cả nước mắt cá sấu cũng sẽ không rớt một giọt.

Tức khắc cảm giác được nguy cơ, lưng cô đổ mồ hôi lạnh, bắt đầu tiếp tục tìm manh mối có liên quan để vượt ải. Nội tâm tự an ủi chính mình nói: Sẽ không sẽ không, người khẳng định muốn chết mới có nguyện vọng a! Chỉ cần phòng ngừa bọn họ chết thảm, vấn đề không phải đã được giải quyết rồi sao!

Tìm tìm, cô đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

A, không ổn, vừa mới đơn phương cùng tiên sinh tuyên bố chia tay, còn để lại trong túi anh một phong thư chia tay , hiện tại muốn cô trở về… Quá xấu hổ!

Lúc này, chân trần của cô đá tới một thứ gì, cúi đầu vừa thấy là một chiếc chìa khóa, hồi tưởng lại ký ức mơ hồ, giống như đã từng gặp qua không chỉ một lần —— đúng rồi, lần trước chìa khóa cùng thư tình đặt ở cùng nhau, cô tựa hồ thấy tiên sinh từng dùng qua, là… để mở khoá phía dưới bàn làm việc.

Một bên hồi ức, cô cầm chìa khóa vòng đến bàn làm việc sau lưng, đầu tiên sờ soạng chỗ ngăn kéo phía dưới một phen, quả nhiên tìm được một ô vuông nhỏ, không chớp mắt lấy chìa khóa tra vào đúng nửa ngày cuối cùng thành công mở nó ra.

Trong ngăn kéo vuông đặt một quyển vở, cô mở ra, phát hiện bên trong mỗi một trang đều là nhật ký tiên sinh viết cho cô.

…Ngày 19 tháng 11, không có trở về… Ngày 30, trăng tròn lên lại nhớ dáng dấp em, hàng đêm kiềm nén gạt nước mắt… Ngày mồng tám tháng chạp, thấy cháo đậu đỏ, anh tịch mịch gửi tương tư… Lật từng trang, cô che miệng lại, dần dần rơi lệ đầy mặt.

Cô nhất thời tùy hứng, lại để anh trả giá đại giới thống khổ như vậy. Không gian có thể vượt qua, nhưng đối với tiên sinh mà nói, khoảng cách vượt qua vài thập niên cơ hồ là việc không có khả năng. Lúc này cô mới từ xúc động hoà hoãn lại, ý thức được cùng tiên sinh yêu đương so với cùng người hiện đại yêu đương không giống nhau. Nữ sinh bình thường có thể giận dỗi bỏ đi, nhưng cô với anh không giống vậy. Lần này, cô thật sự làm sai rồi.

Cô như tự ngược dường như lặp lại lật xem mấy trang tiếp theo, khóc đến làm ướt đẫm trang giấy, mới nhìn thấy phía dưới nhật ký còn có một ít thư tín, địa chỉ đúng là báo thanh niên. Cô hoài nghi đây là thư thông báo hy sinh, nhưng vẫn bi phẫn mở từng phong thư ra, lại phát hiện nội dung so với tưởng tượng của cô hoàn toàn khác.

Người gửi thư tự xưng là bạn học của tiên sinh làm biên tập báo, từ giữa những hàng chữ có thể phán đoán, trước đó tiên sinh cùng hắn thương lượng việc đi biểu tình phản đối ngày quân tiến vào chiếm giữ, hắn cho rằng có thể tổ chức học sinh biểu tình kháng nghị, mà tiên sinh phản đối ý kiến của hắn, cho rằng ở trước mặt cao tầng thống trị đàn áp của chính phủ biểu tình khả năng sẽ tạo ra thương vong, hơn nữa không thay đổi được gì, hẳn nên là thân sĩ ở địa phương liên hiệp hướng chính phủ tạo áp lực. Tới tới lui lui vài phong thư đều viết về tranh luận của bọn họ.

Cô choáng váng.

Nói như vậy, tiên sinh cũng không phải không nghĩ tới cô, chẳng qua cô cái gì cũng không hỏi liền hiểu lầm anh nên nói chia tay, làm anh uổng công dày vò hơn một tháng?

Cô trầm mặc mà tát chính mình một cái bạt tai.

Đồ ngu!