Chương 29: Ảnh cũ dân quốc (22)

Miễn là hình dung được cách vượt ải, rất nhiều chuyện đều có thêt giải quyết dễ dàng, bởi vậy lúc sau cô phát hiện đồ vật kẹp trong quyển sách《 Phương pháp học mới giúp vượt qua kỳ thi 》trên kệ sách thay đổi cũng không có quá kinh ngạc —— nội dụng trong bài báo được cắt ra đổi thành “Con trai quân phiệt đương nhiệm Chúc Di Sơn bảo vệ cục trưởng tham ô khỏi té ngựa chết gia nhập bang phái cùng nhau đấu tranh”, nhưng trừ bỏ bài báo được cắt ra là khác, còn lại đều không có thay đổi.

Nếu cô có thể thay đổi lịch sử, vậy không có gì phải sợ. Tuy rằng không rõ bọn họ vì cái gì đặt bài báo được cắt ra trong quyển sách đặc biệt này nhắc nhở cô bọn họ có thể hướng tương lai truyền lại tin tức cho cô, nhưng khẳng định cùng vận mệnh bị hại của bọn họ chạy không thoát quan hệ.

Hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của cô chính là chạy nhanh đi ngủ trở lại quá khứ, sưu tập xong chứng cứ, cô tới trên giường tiên sinh nằm xuống, vừa chờ mong vừa áy náy mà bắt đầu đếm dê.

Một con dê, hai con dê, ba con…

Lại là thư phòng quen thuộc, chỉ là ngoài cửa sổ cảnh sắc đã là tuyết trắng xóa, cô rúc cổ rùng mình, bỗng nhiên nghe được âm thanh của một người phía sau truyền đến.

“Nữ quỷ tỷ tỷ?”

Cô quay đầu, phát hiện là một người thiếu niên có chút lạ mắt, diện mạo âm u nhu ngược, hơi có chút hương vị thờ ơ không tranh đấu, nhưng cũng không có ẻo lả, mà anh khí, diễm lệ lộn xộn hợp lại với nhau ngược lại bày ra một loại mỹ cảm độc đáo, chẳng qua hình như chưa gặp lần nào, nếu không diện mạo xuất sắc như vậy cô không có khả năng không nhớ rõ.

“Ân… Tiên sinh ngài…” Cô ở trước mặt người sống có chút câu nệ, tuy rằng cùng tiên sinh công khai quan hệ, nhưng vẫn chưa quen.

“Tiên sinh sinh bệnh, được người nhà đón về dưỡng bệnh.” Ngữ khí thiếu niên yếu nhược, ho khan vài tiếng nói.

Tim cô đột nhiên thắt lại: “Anh ấy làm sao vậy!”

“Khụ, hình như là viêm dạ dày, khụ khụ…” Thân thể cậu ta tựa hồ thực suy yếu, nói ba cậu có hai câu đã ho khan.

“Nhà anh ấy ở đâu? Tôi có thể đi thăm anh ấy không?” Cô cũng quên câu nệ, liên tục truy hỏi.

“Khụ khụ —— vào không được, nhưng tôi có thể mang cô đi.” Cậu mỉm cười.

Cô không rõ nội tình gật gật đầu, chỉ là trong lòng có chút kỳ quái, xem cách nói năng của tiên sinh tuy rằng không tầm thường, nhưng ngày thường sinh hoạt mộc mạc, không giống có xuất thân từ gia đình giàu có, tại sao lại nói cô vào không được?

—— oa, hiện tại cô biết là chuyện như thế nào.

Cô đứng trước cửa chính mạ vàng trang trí hoa lệ, ngẩng đầu nhìn nhìn tấm biển rồng bay phượng múa trên đỉnh đầu—— “Chúc phủ”, cửa chính đóng kín mít, tường cao hai bên san sát, người thường chắp cánh cũng khó bay qua.

Thiếu niên tiến lên gõ cửa, không bao lâu cửa được hé ra một khe nhỏ, bên trong xuất hiện một cái đầu: “Vị nào đến thăm?” Tuy rằng nói chuyện khách khí, nhưng ánh mắt đánh giá hai người các cô cũng không khách khí.

“Tại hạ Tạ Hợp Phong, vì chúc mừng Chúc cục trưởng thăng chức mà đến.” Thiếu niên cũng không giận, cười nói.

“Tạ, Nam Đồ Bắc Tạ Tạ gia? Đắc tội, Tạ thiếu gia ngài đi theo tiểu nhân.” Vừa nghe đến chữ Tạ, sắc mặt người mở cửa lập tức khách khách khí khí mà mở ra cửa chính đón hai người các cô vào.

“Nhà cậu rất lợi hại?” Cô đi theo phía sau trộm hỏi cậu ta.

Tạ Hợp Phong chỉ cười cười, nhỏ giọng nói qua loa đề tài này: “Chúc gia mười năm trước là quân phiệt bản địa lớn nhất, hiện giờ có một vị trí nhỏ trên chính giới. Tiên sinh là con trai thứ hai của Chúc gia, tới dạy chúng tôi chẳng qua là giận dỗi gia tộc thôi. Lát nữa tôi muốn thăm hỏi gia chủ, cô tự mình đi hậu viện tìm xem, tiên sinh ở nhà ở Tùng Trúc viện.”

*Chính giới: Chỉ chung những người hoạt động chính trị

Cô đoán cậu ta không muốn nói việc trong nhà của mình, vì thế thức thời câm miệng, người ta hảo tâm mang cô tới thăm tiên sinh, trái lại cô lại muốn tìm hiểu riêng tư của người ta, bị nói không dễ nghe thì cũng đáng.

Sau khi đi theo người dẫn đường nọ và được Tạ Hợp Phong giúp đỡ, cô mượn cơ hội thoát khỏi đôi mắt danh lợi của người gác cổng, từ cửa nhỏ đi vào hậu viện, không uổng sức lực đã tìm được tiên sinh rồi.

…“Mẫu thân không cần khuyên con, con thân là con cái lại làm ngài ép dạ cầu toàn nhận hết chèn ép, thật là bất hiếu, người nọ chỉ kêu con chết cũng chết ở Chúc gia, lại chưa nói cũng muốn ngài sống dày vò cả một đời trong hố lửa này. Nhi tử chỉ cầu ngài lúc này đây, hãy rời đi, mang theo tích tụ nửa đời của ngài đi tới trấn Lancé ở Pháp, con sẽ viết tin cho một bằng hữu ở chỗ đó, cô ấy là người tốt, sẽ chiếu cố ngài thật tốt…”

*Ép dạ cầu toàn: miễn cưỡng thích ứng để bảo tồn sự hoàn chỉnh, tạm thời khoan dung vì lợi ích chung.

“Con nói cái này làm gì! Là muốn chọc ta tức bể phổi hả? Ta đi rồi, không bằng kêu độc phụ kia cùng nhi tử súc sinh của bà ta hại chết con?! Nếu con chết, ta cũng không để bọn họ sống tốt!”… cô tránh ở cây tùng thấp nghe hai người khắc khẩu, nội tâm một vạn thảo nê mã gào thét mà qua.

Vì cái gì vừa tiến vào liền đυ.ng phải loại kịch trường dân quốc điển hình luân thường đạo lý gia đình a!

Nghe tiên sinh cùng nữ nhân được anh gọi là mẫu thân nói, thân thế tiên sinh quả thực ly kỳ giống kịch bản kịch khổ tình của Quỳnh Dao, Chúc đại quân phiệt con nối dõi đơn bạc, chính thất chết sớm, chỉ có anh cùng anh trai anh hai đứa nhỏ, đều là con vợ lẽ sinh. Mà anh là bởi vì phụ thân lớn tuổi mới có anh nên rất được sủng ái, nhưng từ khi Chúc lão gia mã thượng phong qua đời lưu lại một phong di chúc, cuộc đời anh đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Nội dung di chúc có hai ý: Đại ca thừa kế thế lực Quân chính, điền sản tiền tài để lại cho tiểu nhi tử.

Nguyên bản Chúc lão gia lập cái di chúc này cũng là dụng tâm lương khổ, con trai cả lớn hơn con trai nhỏ mười mấy tuổi, kế thừa thế lực có thể bảo hộ gia tộc nhân tiện quan tâm đệ đệ, con trai nhỏ yêu thích đọc sách, kế thừa tài sản không đến mức lưu lạc thành thư sinh nghèo. Nhưng ông ta không có đoán được chính là, ông ta vừa chết, con trai lớn liền xé xuống ngụy trang tình huynh đệ của hắn.

Cô bắt đầu liên tưởng tới tờ báo được cắt ra, Chúc Di Sơn… Bảo vệ cục trưởng… Cái chết trước đó của tiên sinh quả nhiên có kỳ quặc, cái gì hoàng quân đánh gục phần tử giặc Cộng Sản, hắn một người bảo vệ cục trưởng không cắm một chân, quỷ đều không tin.